Chương 194: Người của Đan Tông (2)
Nội đường của nha môn.
Niếp Tự, Sở Định hai người ngồi ở chỗ kia.
"Theo tin tức của Thiên Sát Vệ cung cấp mà xem, đại quân của Man tộc không được bao lâu nữa sẽ đến tới, Sở tướng quân có lòng tin thủ được Tấn Thành không?"
"Thủ được Tấn Thành?"
Sở Định nghe vậy, lắc đầu.
"Man tộc lần này tấn công mãnh liệt, trong mấy ngày ngắn liền phá không ít thành trì, Tấn Thành tuy rằng hùng vĩ, nhưng nếu muốn ngăn cản đại quân Man tộc cũng không phải một chuyện dễ dàng, ta chỉ có thể nói làm hết sức."
Một vạn hai ngàn Hắc Hổ Quân.
Muốn ngăn cản hơn mười vạn đại quân của Man tộc, không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng khó khăn.
Chỉ bất quá.
Bây giờ ông cũng không có đường lui.
Hắc Hổ Quân luôn là chủ lực chống lại Man tộc của phủ Đại Hoang, nếu là bản thân ông không chiến mà lui, vậy bất quá là gia tăng chê cười mà thôi.
Lại nói tiếp.
Triều đình cũng sẽ không cho phép ông lui.
Đương nhiên.
Sở Định cũng không có ý muốn lui, Man tộc tuy rằng mạnh mẽ, nhưng không chiến mà chạy cũng không phải là phong cách của ông.
Nghe vậy, sắc mặt Niếp Tự phiền muộn hơn rất nhiều.
"Sở tướng quân cũng không có nắm chắc chống lại Man tộc, như vậy xác suất Tấn Thành bị phá rất lớn, bản quan đề nghị tốt nhất là để bách tính lập tức di tản, lưu lại đại quân tử thủ Tấn Thành, tranh thủ một chút thời gian vì phủ Đại Hoang.
Bản quan làm tri huyện của Tấn Thành, cũng sẽ cùng nhau ở lại, cùng tiến cùng lùi với Hắc Hổ Quân."
Bắt đầu từ khi Man tộc công phá phủ Đại Hoang, cho đến về sau tiến quân thần tốc, chỉ là vài ngày ngắn ngủi mà thôi.
Vài ngày thời gian.
Không nói tin tức truyền về thủ đô ở Trung Nguyên, coi như là truyền khắp phủ Đại Hoang, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nguyên nhân lớn nhất man tộc có thể phá thành quy mô lớn, chính là các thành khác không kịp có phản ứng, Man tộc cũng đã đưa quân đến dưới thành.
Tất cả.
Đều xảy ra quá nhanh.
Nhanh đến mức phủ Đại Hoang hoàn toàn không có phản ứng.
Nếu như phủ Đại Hoang có thể phản ứng, tập hợp đủ lực lượng, như vậy tính là thế tấn công của Man tộc kinh người như thế nào, cũng sẽ không tan vỡ nhanh như vậy.
Cho nên.
Với ánh mắt của Niếp Tự mà xem, phủ Đại Hoang hiện tại vừa vặn thiếu chính là thời gian, một thời gian có thể phản ứng.
Dù sao Đại Tần quá lớn.
Chỉ là một phủ Đại Hoang, diện tích lãnh thổ đã không nhỏ.
Tin tức truyền đi.
Không phải hai ba ngày thời gian, có thể làm được.
Sở Định nhìn ông một cái, bình tĩnh mở miệng: "Niếp đại nhân là quan văn, không am hiểu hành quân chiến tranh, dù cho trong lòng có Hạo Nhiên Chính Khí, cũng chỉ có thể đối phó yêu tà, cần gì phải ở lại trong thành mạo hiểm, có thể cùng di tản với bách tính.
Chuyện còn lại, giao cho Hắc Hổ Quân là đủ rồi."
"Bản quan nói như thế nào, cũng là quan phụ mẫu của Tấn Thành, há có đạo lý trước đại chiến lại dẫn đầu di tản."
Niếp Tự lắc đầu cự tuyệt.
Ông căn bản là không có dự định lui lại.
Trừ khi Tấn Thành bị phá, nói cách khác, bản thân ông cũng không có dự định lui lại.
Nghe vậy.
Sở Định cũng không hề miễn cưỡng.
"Chuyện tổ chức bách tính rút lui, liền do nha môn đến làm đi, từ tin tức của Thiên Sát Vệ cùng lính trinh sát truyền về, đại quân của Man tộc đã đến gần dưới thành, Hắc Hổ Quân cần làm ra bố trí tương ứng mới được."
"Không thành vấn đề."
Niếp Tự gật đầu.
Việc này, bản thân cũng nên do nha môn làm mới thích hợp.
...
"Thẩm đại nhân?"
Trong tửu lâu, nhìn người ngồi xuống trước mặt mình, Thang Hồng đầu tiên là kinh ngạc, chợt có phản ứng, không khỏi đứng lên.
"Các hạ không cần khách khí."
Thẩm Trường Thanh đưa tay đè nhẹ, Thang Hồng cũng thuận thế ngồi xuống.
Ánh mắt rơi vào người trước mắt, trên mặt của hắn xuất hiện nụ cười thản nhiên.
"Nghe nói các hạ chính là chấp sự của Đan Tông?"
"Tại hạ chỉ là một người chấp sự nho nhỏ của Đan Tông mà thôi, không nghĩ tới vậy mà có thể lọt vào lổ tai của Thẩm đại nhân, thật sự là khiến cho tại hạ vừa mừng vừa sợ!"
Thang Hồng mỉm cười, khách khí ôm quyền trả lời.
Lúc nói.
Trong lòng của ông cũng nghĩ đến một vài việc, Thẩm Trường Thanh đột nhiên xuất hiện, khó tránh khỏi sẽ làm người ta không nhịn được suy nghĩ nhiều.
"Thang chấp sự nói đùa, Đan Tông chính là tông môn đứng đầu trong chốn giang hồ, thủ đoạn luyện đan không người có thể bằng, Thẩm mỗ cũng đã sớm có nghe thấy, vẫn muốn gặp mặt một lần với người của Đan Tông, đáng tiếc không có cơ hội.
Bây giờ có thể nhìn thấy Thang chấp sự, đã giải quyết xong một tâm nguyện của Thẩm mỗ."
Thẩm Trường Thanh cười nói.
Nghe thế, ánh mắt của Thang Hồng hơi lóe lên không thể nhận ra.
"Thẩm đại nhân tìm Đan Tông, không biết là muốn làm cái gì?"
Thấy sắc mặt của Thang Hồng thoáng cảnh giác.
Thẩm Trường Thanh ngẩn ra, sau đó liền có phản ứng, nhất thời lắc đầu bật cười.
"Thang chấp sự không cần suy nghĩ nhiều, Thẩm mỗ trước kia từng mua được một chút đan dược của Đan Tông, chỉ là bây giờ đan dược tiêu hao không ít, nên lại muốn mua một chút từ trong tay Đan Tông.
Tấn Thành tuy lớn, thế nhưng lại không có nơi buôn bán đan dược của Đan Tông.
Bây giờ tìm các hạ, cũng là muốn từ trên người của các hạ, mua một chút đan dược.
Nhưng không biết... Thang chấp sự bây giờ, có thể thỏa mãn mong muốn nho nhỏ của Thẩm mỗ hay không?"
Mua đan dược! ?
Tâm trạng căng thẳng của Thang Hồng, nhất thời giảm xuống.
Ông ta còn tưởng rằng bản thân đắc tội Thẩm Trường Thanh ở đâu, đối phương đến đây khởi binh vấn tội.
Nếu như chỉ là vì mua đan dược, chuyện này dễ xử lý hơn rất nhiều.
Cảnh giác trong lòng giảm xuống rất nhiều, trên mặt của Thang Hồng cũng lộ ra vẻ tươi cười.
"Thì ra là mua đan dược, Đan Tông cái khác không dám nói, nói đến luyện đan, trong chốn giang hồ quả thật có rất ít người có thể sánh bằng Đan Tông, Đan Tông hàng năm cũng sẽ bán ra nhiều đan dược cho những nhân sĩ giang hồ ấy.
Chỉ bất quá..."
Nói đến đây, Thang Hồng dừng lại, trên mặt hiện ra một vài ngượng nghịu.
"Tại hạ lần này tới Tấn Thành, tuy rằng là vì tìm khu vực tại Tấn Thành, mở cửa hàng của Đan Tông, nhưng lần này đều chỉ là vì khảo sát địa điểm, số lượng đan dược của Đan Tông mang theo trên người không nhiều lắm, chỉ sợ rất khó thỏa mãn yêu cầu của Thẩm đại nhân.
Mặt khác bây giờ Tấn Thành phong thành, nhân sĩ giang hồ chúng ta, cũng không có cách nào tự ý rời đi.
Việc này, Thẩm đại nhân hẳn là cũng rất rõ ràng."
Nghe vậy.
Thẩm Trường Thanh gật đầu gật đầu.
Cái gọi là phong thành, thật ra không phải thật sự hoàn toàn không cho ra vào, chỉ là nhân sĩ giang hồ trong Tấn Thành, đều bị cưỡng chế lưu lại theo yêu cầu, hỗ trợ Hắc Hổ Quân cùng nhau thủ thành mà thôi.