Chương 198: Tổ chức di tản (1)
"Không tốt... Bị phát hiện!"
Trong lòng người nọ cả kinh, không chút nghĩ ngợi nhảy xuống thân cây, muốn trốn chạy.
Man tộc có thể thuần hóa vạn thú.
Hùng ưng trên đầu, hiển nhiên là bị Man tộc khống chế.
Thấy đối phương muốn chạy trốn, hùng ưng nhất thời đáp xuống, một đôi móng vuốt sắc bén như móc sắt, lóe ra ánh sáng khiếp người.
Rút ra dao găm bên hông, người nọ cảm nhận được kình phong phía sau, thân thể nhất thời nhào lăn trên mặt đất, cảm nhận móng vuốt xẹt qua sau lưng mình, hắn xoay người cầm dao găm, dùng sức đâm tới hướng của hùng ưng.
Dao găm cùng móng vuốt chạm vào nhau, có máu tươi chảy xuống.
Sau đó.
Đôi cánh lớn dài đến cả trượng quét ngang, kình phong mãnh liệt thổi bay người này lăn mấy vòng trên mặt đất, dao găm nắm chặt trong tay cũng tuột tay bay ra.
Trong nháy mắt.
Bò dậy từ trên mặt đất, người nọ dường như phát điên mà chạy trốn về phương xa.
Hùng ưng đầu tiên là bay lên không, sau đó lại nhanh chóng lao xuống, một đôi móng vuốt nhuộm máu trực tiếp vồ vào đầu của người nọ.
Ầm...
Đầu đối mặt với thiết trảo, mỏng manh như đậu hũ, bị bóp nát một cách đơn giản.
Thi thể vô lực ngã xuống đất.
Hùng ưng xách thi thể bay lên không, hướng về phương hướng của đại quân Man tộc.
Vị trí chủ soái.
Có thú khổng lồ thong thả di chuyện, vài người ngồi ngay ngắn trên thân của con thú khổng lồ, người dẫn đầu thân cao tám xích, như một người khổng lồ, cơ bắp trên cánh tay phập phồng như rồng có sừng, khí tức hung hãn tiết lộ ra ngoài.
Đột nhiên, gã ta thoáng ngẩng đầu, vừa lúc thấy một con hùng ưng xách lấy một thi thể thả xuống.
"Lính trinh sát của người Tần."
Thanh âm hùng hậu vang lên, gã chỉ nhìn thoáng qua thi thể, liền thu hồi ánh mắt.
Thấy cảnh này.
Một người tư tế của Man tộc vóc người gầy ốm, cầm quyền trượng xương trong tay, lập tức vung tay, ý bảo hùng ưng mang thi thể rời đi.
Đợi sau khi hùng ưng rời đi, ông ta mới nhìn về hướng gã cường tráng.
"Mại Nhĩ Ba đại nhân, nếu như không có đoán sai nói, đây hẳn là lính trinh sát của Tấn Thành, chúng ta hiện tại cách Tấn Thành không còn xa lắm, thêm vài canh giờ, là sẽ đến cửa thành."
"Một tên lính trinh sát nho nhỏ, không cần để ý tới."
Gã cường tráng này, cũng là Mại Nhĩ Ba khẽ lắc đầu, thần sắc vẫn lạnh nhạt trước sau như một ủa.
"Tấn Thành trong phủ Đại Hoang không tính là thành lớn, căn cứ tình báo mà xem, trong thành cũng chỉ có một vạn hai ngàn Hắc Hổ Quân canh giữ mà thôi, với mười hai vạn đại quân Man tộc ta, đạp phá Tấn Thành không cần tốn nhiều sức."
"Mại Nhĩ Ba đại nhân nói rất phải, Hắc Hổ Quân nho nhỏ làm sao có thể đối kháng với đại quân Man tộc ta, Tấn Thành bại vong chỉ chuyện sớm muộn."
Tư tế của Man tộc gật đầu.
Nghe vậy.
Thần sắc của Mại Nhĩ Ba vẫn không thay đổi: "Thương Nguyên có truyền đến tin tức hay không?"
"Nghe nói Tấn Thành bị phong tỏa, thế cục trở nên nghiêm trọng, Thương Nguyên đã có một ngày thời gian, không có truyền ra bất luận tin tức gì."
"Lâu như vậy không có tin tức, xem ra Thương Nguyên đã chết trong tay người Tần."
"Không có khả năng!"
Tư tế của Man tộc nhướng mày, có chút không thể tin được.
"Thực lực của Thương Nguyên không kém, hơn nữa quanh năm ở đất Tần, nếu muốn ẩn dấu bản thân, người Tần cũng rất khó tìm ra hắn, hay là tin tức không có truyền ra, là bởi vì Tấn Thành bị phong tỏa."
"Ngươi hẳn là rõ ràng hơn so với ta, tư tế của tộc ta có thể giao lưu vạn thú, Tấn Thành tính là bị phong thành, Thương Nguyên cũng có thủ đoạn đem tin tức truyền ra, bây giờ không có một chút động tĩnh, hiển nhiên là đã chết ở Tấn Thành."
Âm thanh của Mại Nhĩ Ba rất lãnh đạm.
Thực lực của Thương Nguyên không kém, một người tư tế chết trong Tấn Thành, cũng là một chuyện đáng tiếc.
Thế nhưng.
Cũng chỉ là có chút đáng tiếc mà thôi.
Đối với kế tiếp đánh Tấn Thành, không có ảnh hưởng lớn gì.
Tư tế của Man tộc sắc mặt bình tĩnh, nghe được Mại Nhĩ Ba nói cũng không có mở miệng phản bác.
Bởi vì đối phương nói, là có rất đạo lý.
"Thương Nguyên chết ở Tấn Thành, thật là đáng tiếc..."
"Đợi tộc ta công phá Tấn Thành, tự nhiên sẽ báo thù vì hắn!"
Tin tức mười hai vạn đại quân Man tộc, đưa quân hướng về Tấn Thành, đã không cần lính trinh sát báo lại, mà chỉ cần bách tính lưu lạc đến đây, là có thể đem tin tức truyền đến.
Trong Tấn Thành.
Tất cả bách tính đều được tập trung lại, bắt đầu di tản có trật tự ra khỏi thành.
Bỏ nhà rời đi.
Tâm trạng trên mặt của mỗi người đều không dễ coi cho lắm.
Bất quá.
Bọn họ cũng có thể rõ ràng, không đến vạn bất đắc dĩ, triều đình sẽ không để cho bọn họ rời khỏi Tấn Thành.
Bây giờ di tản khỏi Tấn Thành, chỉ còn lại quân lính trong thành, đó là biểu thị cho chiến tranh không được lạc quan.
Trên tường thành.
Niếp Tự nhìn dòng ngựa xe như nước phía dưới, nhiều bách tính xếp hành như rồng rắn để di tản, vẻ mặt của ông cũng vô cùng phức tạp.
"Đại nhân, chúng ta hiện tại nên làm như thế nào?"
Lưu Kiệm đứng ở bên cạnh ông, lúc này thấp giọng hỏi ói.
Niếp Tự không có lập tức trả lời, chắp hai tay sau lưng, yên lặng nhìn khung cảnh phía dưới.
Một lúc lâu.
Ông mới chậm rãi mở miệng.
"Bách tính di tản, trên đường nói không chừng sẽ có phiền phức, nha môn bây giờ có bao nhiêu nhân thủ?"
"Không tính tôi ở bên trong, nha dịch tổng cộng có một trăm hai mươi ba người."
Lưu Kiệm thành thật trả lời.
Nhân khẩu của Tấn Thành nhiều, cho nên số lượng của nha dịch cũng không ít.
Nghe vậy.
Niếp Tự gật đầu: "Một trăm hai mươi ba người, ngược lại cũng đã đầy đủ rồi."
Nói xong.
Sắc mặt của ông nhất thời nghiêm nghị, trầm giọng quát.
"Lưu Kiệm nghe lệnh!"
"Ty chức có mặt!"
Lưu Kiệm đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó liền làm ra vẻ mặt nghiêm nghị rồi ôm quyền khom mình hành lễ.
Niếp Tự nói: "Bản quan lệnh cho ngươi dẫn dắt tất cả nha dịch, hộ tống bách tính di tản ven đường, không được có bất sơ sót gì, cần phải hộ tống an toàn tất cả bách tính."
"Ty chức tuân lệnh!"
"Đi thôi!"
Niếp Tự phất phất tay.
Lưu Kiệm nghe vậy, lại không có lập tức rời đi, trên mặt hiện ra một chút chần chờ.
"Đại nhân không đi sao?"
"Bản quan thân là quan phụ mẫu của Tấn Thành, trước đại chiến sao có thể nào rút đi, ngươi dẫn người hộ tống bách tính di tản, chuyện còn lại không cần ngươi quản."
Niếp Tự vung tay, trực tiếp ngăn lại những lời Lưu Kiệm muốn nói.
Thấy cảnh này.
Lưu Kiệm cũng chỉ có thể ngậm miệng lại, sau đó khom người lui ra.
Bách tính di tản.
Đương nhiên không phải di tản không có mục đích.
Mục tiêu di tản của tất cả bách tính đều là hậu phương của phủ Đại Hoang, là những toà thành lớn có trọng binh canh gác.