Chương 202: Man tộc công thành (1)
"Nếu như không có đoán sai, Thẩm đại nhân nếu như đột phá thành công, chính là cường giả Tông Sư, trong Tấn Thành nếu như có thể xuất hiện một vị Tông Sư hỗ trợ, như vậy chống lại đại quân Man tộc sẽ dễ dàng hơn không ít.
Thực lực của Mại Nhĩ Ba rất mạnh mẽ, bên ta không có cường giả ngang cấp trấn thủ, cũng là một phiền toái không nhỏ.
Chỉ hy vọng Thẩm đại nhân có thể mau chóng đột phá thành công, bằng không đợi đến thời điểm không thể vãn hồi, tất cả liền đã quá muộn!"
Ông ta hy vọng Thẩm Trường Thanh mau chóng đột phá.
Thế nhưng.
Từ Tiên Thiên đến Tông Sư, cũng không phải nói đột phá liền có thể đột phá, có người một đêm tỉnh ngộ, có người ngồi mấy tháng mới khám phá được huyền bí trong đó.
Cụ thể như thế nào, hoàn toàn là nhìn cơ hội của cá nhân.
Ngay tại lúc này.
Trong đêm đen ngoài thành, có âm thanh hổ gầm báo rống vang lên, như vạn thú lao đến.
Hổ gầm báo rống!
Sau khi nghe thấy âm thanh này, sắc mặt của Trọng Trì cùng Niếp Tự đều bỗng nhiên thay đổi.
Man tộc đến!
Hai người lập tức có phản ứng.
Không chờ bh lên tiếng, quân lính canh gác trên tường thành, đã lập tức phát ra tín hiệu.
Vù!
Có hỏa tiễn được phóng lên cao, sau đó phát nổ giữa không trung, màu sắc rực rỡ dường như đang cử hành lễ mừng nào đó.
Lúc hỏa tiễn được phóng lên.
Tất cả Hắc Hổ Quân trong Tấn Thành, đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vừa lúc nhìn thấy ánh sáng tỏa ra.
"Địch đột kích!"
"Man tộc đột kích, mọi người chuẩn bị sẵn sàng!"
"Chuẩn bị xe nỏ, ổn định cửa thành!"
Từng mệnh lệnh được đưa ra, tất cả Hắc Hổ Quân đều bắt đầu hành động.
Đầu tiên là có Hắc Hổ Quân cầm thuẫn trong tay tiến lên, Hắc Hổ Quân lưng đeo trường cung đã rút lui hai bước, nhường ra vị trí, đồng thời lấy xuống trường cung sau lưng, sẵn sàng chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo bất cứ lúc nào.
Trong doanh trướng.
Trong nháy mắt khi tín hiệu được phát ra, Sở Định cũng đi ra ngoài.
Những người khác trong doanh trướng, cũng đi ra theo phía sau ông.
"Hổ gầm báo rống, Man tộc đã tới, nhìn từ nơi phát ra âm thanh, đích thật là từ cửa nam bên kia vang lên, nhưng đại quân của Man tộc tuyệt đối sẽ không chỉ đánh một chỗ cửa nam, các ngươi mau chóng đi đến cửa thành của ba hướng khác, làm tốt chuẩn bị phòng thủ.
Không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại, tuyệt đối không thể để cho Man tộc phá thành mà vào."
"Mạt tướng tuân lệnh!"
Các tướng nhận lệnh, trực tiếp hướng về ba cửa thành khác.
......
Ngoài thành.
Đại quân Man tộc cách Tấn Thành, đã không đủ hai mươi dặm, tường thành đã gần ngay trước mắt.
"Mại Nhĩ Ba đại nhân, chúng ta trực tiếp tấn công, hay là dựng trại đóng quân rồi tính tiếp?"
Một người tướng lĩnh Man tộc cưỡi mãnh hổ tiến lên, cúi đầu với Mại Nhĩ Ba rồi hỏi.
Mại Nhĩ Ba nhìn thẳng phía trước, trong mắt lộ rõ hung quang.
"Người Tần có câu, trống đánh lần thứ nhất thì khí thế như hổ, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt, trong Tấn Thành chỉ có một vạn hai ngàn quân lính canh gác, làm sao có tư cách khiến đại quân của tộc ta dừng chân.
Nếu như ngay cả một Tấn Thành nho nhỏ, đều phải khiến đại quân của tộc ta dừng lại bước tiến, tộc của ta sao có thể chiếm quốc thổ của Đại Tần!"
"Cho nên......"
"Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân không ngừng, toàn lực công thành, ta muốn trước tiên đánh ra khí thế nên có, ngay cả không thể công phá Tấn Thành, cũng muốn đánh tan tâm khí của bọn chúng!"
Nghe vậy.
Tên tướng lĩnh Man tộc nhận lệnh.
"Mạt tướng tuân lệnh!"
Lúc tướng lĩnh rời đi, Mại Nhĩ Ba lấy ra một chiếc sừng thú không biết tên từ bên hông, dùng sức thổi lên trong giây lát.
Ù......
Âm thanh du dương, bao trùm hơn mười dặm, hoàn toàn vượt qua tất cả âm thanh.
Trong nháy mắt.
Nghe được âm thanh tù và vang lên, tất cả Man tộc đều cảm giác khí huyết trong cơ thể của bản thân đang sôi trào, hổ báo dưới chân cũng đã chịu kích thích cực lớn.
Gào!
Rống!
Đàn thú gào rống cùng nhau, thanh thế rung chuyển trời đất.
Ngay sau đó.
Liền thấy đàn thú tăng nhanh bước chạy, vọt về hướng Tấn Thành.
Lúc sắp đến gần Tấn Thành, Man tộc cưỡi ở trên lưng của hổ báo đều không hãi sợ xóc nảy, trực tiếp lấy ra cung tên, bắn về hướng tường thành.
"Giơ thuẫn!"
Văn Sách rống lên.
Tất cả Hắc Hổ Quân trong nháy mắt đều giơ thuẫn lên, như một mặt tường thành sắt thép dựng đứng ở nơi ấy.
Keng!
Keng! Keng!
Mũi tên phá không mà đến, rơi vào trên mặt thuẫn sắt, chỉ là bắn ra vài tia lửa, liền vô lực rơi xuống.
Vài đợt mưa tên qua đi, Man tộc đã hoàn toàn đi tới phạm vi không đến mười trượng của Tấn Thành.
Thấy cảnh này.
Một phần Hắc Hổ Quân vẫn đang cầm thuẫn, thế nhưng một phần Hắc Hổ Quân khác đã đứng ở phía sau thuẫn, trực tiếp sử dụng phương thức giơ cung bắn qua đầu, bắn mũi tên ra khỏi tay.
Chỉ thấy mũi tên dày đặc bắn lên bầu trời, sau đó lại sử dụng tốc độ rất nhanh, rơi xuống phía dưới.
Mũi tên sắt bén.
Hơn nữa thân tên có trọng lượng hơi nặng, phối hợp với tốc độ rơi, uy lực không thể nói là kém hơn bao nhiêu so với bắn thẳng.
Trong chớp mắt.
Không ít Man tộc bị tên bắn trúng, kêu thảm một tiếng ngã rơi xuống, sau đó bị thiết kỵ phía sau giẫm lên thành thịt nát.
Mưa tên giao tranh, thỉnh thoảng cũng có mũi tên lướt qua cái thuẫn, bắn trúng Hắc Hổ Quân.
Xoạt......
Trường đao bên hông ra khỏi vỏ, Văn Sách ra tay như chớp, chưa đến một hơi thở được đã đánh bay những mũi tên lao đến trước mặt.
Nhìn đại quân của Man tộc không ngừng tới gần phía dưới, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
"Bắn cung!"
Ra lệnh một tiếng.
Lại là một đợt mưa tên bay lên.
Hắc Hổ Quân chiếm ưu thế tường thành, đồng thời bản thân là đội quân tinh nhuệ của Đại Tần, không phải quân lính bình thường có thể bằng được, nhưng mà Man tộc cũng không kém, còn chiếm ưu thế rất lớn về số lượng.
Vài đợt mưa tên giao tranh, không ai chiếm được tiện nghi gì.
Như vậy.
Kỵ binh hổ báo dẫn đầu đã tản ra, rất nhiều quân lính Man tộc thân mặc áo giáp khiêng thang mây tiến lên, trực tiếp để lên trên tường thành.
Từng đám người Man tộc, bắt đầu trèo lên trên thang mây.
Thu hồi cái thuẫn, thu hồi trường cung.
Hắc Hổ Quân đều nắm chặt trường thương, không ngừng đâm ra, lần lượt đâm xuyên từng đám lính Man tộc có ý đồ leo lên trên tường thành.
Đồng thời.
Cũng có người ôm lấy đá lớn ném xuống, ném trúng quân lính Man tộc phía dưới làm vỡ đầu văng tung tóe.
Cũng có người dùng sức đẩy thang mây, muốn đẩy ngã thang mây, thế nhưng Man tộc phía dưới đỡ lấy thang mây không ít, căn bản không dễ dàng đẩy ngã.