Chương 213: Thành phá (2)
"Có bản tướng quân, ngươi không vào được Tấn Thành!"
Sở Định rống lên, chân khí cùng với khí huyết của cả người, toàn bộ đều ngưng thành một điểm, gân xanh trên hai cánh tay đều nổi lên, một vài vết thương vốn đã khép lại trên vai lần thứ hai rách ra, máu tươi chảy ra từ phía dưới giáp sắt.
Ông không để ý đến, khí thế của cả người đạt đến một độ cao trước nay chưa từng có.
Tiếp theo nháy mắt.
Trường thương đâm ra.
Ầm! !
Không khí nổ vang, sóng khí từ hai bên trường thương phân hoá, Sở Định bây giờ dường như là hoàn toàn hòa hợp thành một thể với trường thương, một ý niệm đáng sợ từ đó sinh ra.
Đối mặt một thương tuyệt mạnh này, sắc mặt Mại Nhĩ Ba cũng nghiêm túc.
Gã đấm ra một quyền, trực tiếp dùng thân thể máu thịt, chống đỡ phong mang của trường thương.
Răng rắc......
Không gian dường như nứt ra.
Kình phong đáng sợ phát ra từ giũa hai người.
Chỉ thấy trường thương nứt vỡ, rung động kịch liệt khiến cho cổ tay của Sở Định cũng rách da, thân thể như trúng đòn nghiêm trọng, ho ra máu ngã ngược về phía sau.
Đồng thời.
Mại Nhĩ Ba cũng bị loại lực lượng cường đại này, từ giữa không trung đánh rơi xuống phía dưới.
Trên nắm tay.
Có máu tươi nhễ nhại.
Hiển nhiên một quyền vừa rồi, cũng khiến gã bị một vài vết thương rất nhỏ.
Mà trong nháy mắt khi Mại Nhĩ Ba rơi xuống, có nhiều tảng đá, cùng với dầu hỏa được ném xuống, muốn hoàn toàn bao phủ vị thống soái của Man tộc này.
Thấy cảnh này.
Mại Nhĩ Ba chỉ có thể vung nắm tay đánh nát những tản đá, đồng thời bản thân rút lui về sau.
Một lần nguy cơ.
Xem như là tạm thời được giải quyết.
Trên tường thành, trong miệng Sở Định còn đang ho ra máu, một đòn vừa rồi khiến ông bị thương không nhẹ, ngũ tạng lục phủ đều suýt nữa lệch vị trí.
May mắn chính là, thành công chặn lại Mại Nhĩ Ba.
Nế7 không.
Đối phương giết trên tường thành, bọn họ liền chỉ có một con đường chết.
"Tướng quân không có việc gì chứ!"
"Không chết được!"
Sở Định khoát tay áo, hít sâu mấy hơi thở mới miễn cưỡng ổn định lại khí huyết sôi trào, chỉ là nhìn trường thương gãy thành hai đoạn, trong mắt có chút tiếc nuối.
Cây thương này đi theo bản thân mình nhiều năm, không nghĩ tới cuối cùng đã nằm lại tại đây.
"Bên trong thành chuẩn bị sẵn sàng, lại ngăn cản một thời gian, chúng ta mở cửa thành ác chiến cùng Man tộc!"
Từ tình huống bây giờ mà xem, đã không có cách nào ngăn cản được bao lâu.
Chỉ có mở cửa thành, mượn dùng ưu thế trong thành, mới có thể tiếp tục chiến đấu với Man tộc.
Nghe vậy.
Mấy người tướng lĩnh Hắc Hổ Quân đều gật đầu.
Bởi vì bị thương không nhẹ, Sở Định cũng tạm thời lui ra từ trên tường thành, tranh thủ thời gian khôi phục thương thế của mình.
Trong Hắc Hổ Quân, đan dược chữa thương thật ra cũng không thiếu.
Bên kia.
Man tộc không ngừng công thành.
Trường kiếm chém rơi mũi tên bay tới, Niếp Tự nhìn Hắc Hổ Quân xung quanh lần lượt ngã xuống, trong lòng cũng nổi lên cảm giác vô lực thật lớn.
"Niếp đại nhân, làm tốt chuẩn bị lui lại!"
Bên cạnh có âm thanh truyền đến.
Niếp Tự không có nghiêng đầu nhìn, mà là không ngừng ngăn cản những mũi tên có khả năng bay tới, đồng thời chém giết Man tộc bò lên trên tường thành.
"Muốn từ bỏ phòng ngự của tường thành sao?"
"Không sai!"
Văn Sách gật đầu, trầm giọng nói.
"Bây giờ khí thế của Man tộc quá hung hãn, chúng ta đã không cần phải thủ tường thành, không bằng thả bọn họ tiến vào đánh một trận!"
"Tốt!"
Niếp Tự nghe vậy cũng không có phản đối, lần thứ hai chém giết một quân lính của Man tộc, sau đó xoay người xuống tường thành.
Cuối cùng vẫn đến bước này.
Bất quá ông cũng rõ ràng, lúc này cố thủ tường thành không phải cách làm thích hợp.
"Quân địch đã không thể ngăn cản được, toàn lực công thành, hôm nay cần phải chiếm được Tấn Thành!"
Man tộc bên kia, lúc này có thể cảm giác rõ ràng mực độ chống cự của Hắc Hổ Quân đang dần yếu bớt.
Đối với bọn họ mà nói.
Chống cự yếu bớt, liền đại biểu cho công thành gần thành công.
Khi quân lính đầu tiên của Man tộc sống sót trên tường thành, rất nhanh liền có người thứ hai, người thứ ba thành công leo lên tường thành.
Rất nhanh.
Man tộc chiếm lĩnh vị trí chủ đạo trên tường thành, và Hắc Hổ Quân lần lượt lui lại.
Chưa đến nửa canh giờ.
Cửa thành vốn đang đóng chặt, lúc này cũng mở ra, nhiều Man tộc tấn công cửa thành, lúc này điên cuồng xông vào trong.
"Thành phá!"
Tư tế của Man tộc trầm giọng nói, trên mặt có nụ cười rất nhỏ.
Ở bên cạnh của lão, Mại Nhĩ Ba một lần nữa đi trở về cũng gật đầu thoả mãn.
Thành phá.
Vậy nói rõ Hắc Hổ Quân đã mất đi khả năng phòng thủ cuối cùng.
Việc còn lại phải làm, chính là đem Hắc Hổ Quân còn sót lại trong thành tiêu diệt.
Theo gã thấy.
Tiêu diệt tàn dư của Hắc Hổ Quân trong thành, độ khó dễ dàng hơn rất nhiều so với công phá cửa thành.
"Truyền mệnh lệnh ta, lưu lại hai vạn đại quân thủ ở bên ngoài, còn lại toàn bộ vào thành, tiêu diệt người Tần còn lại trong thành!"
Mại Nhĩ Ba vung tay lên, trực tiếp hạ lệnh.
Sau đó.
Có kèn lệnh tấn công vang lên, khí thế Man tộc như hồng, dường như thủy triều dũng mãnh ập vào bên trong Tấn Thành.
Thấy một màn như vậy, tư tế của Man tộc hình như nghĩ tới cái gì, không khỏi nhíu lông mày.
"Mại Nhĩ Ba đại nhân, Hắc Hổ Quân có khả năng thiết lập mai phục trong thành không?"
"Ngươi cho rằng mấy ngàn tàn quân, có thể thiết lập được cái dạng mai phục gì, mai phục như vậy có thể mai táng đại quân của ta?"
Mại Nhĩ Ba hỏi ngược lại một câu.
Mai phục.
Đó là không tồn tại.
Coi như là thật sự có mai phục, cũng chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi.
Có ưu thế trên tường thành, Hắc Hổ Quân còn không có cách nào chống đỡ Man tộc tấn công, bây giờ mất đi ưu thế trên tường thành, Hắc Hổ Quân còn có tư cách gì chống lại Man tộc.
Mấy ngàn Hắc Hổ Quân.
Với số lượng của Man tộc, mỗi người phun một ngụm nước bọt, đều đủ để dìm chết đuối toàn bộ bọn họ.
Chính là vì có lòng tin như vậy, Mại Nhĩ Ba mới dám lớn mật vào thành.
"Tại trước mặt lực lượng tuyệt đối, bất luận chống cự gì, đều là phí công!"
Nói xong.
Mại Nhĩ Ba trực tiếp điều khiển con thú khổng lồ dưới chân, hướng về Tấn Thành.
Nghe vậy, tư tế của Man tộc cũng tràn đầy đồng cảm mà gật đầu.
Quả thật.
Với ưu thế của Man tộc hiện tại, căn bản là không cần phải có lo lắng nhiều như vậy.
Công thành lâu như vậy, thực lực của Hắc Hổ Quân trên cơ bản đều đã biết rõ, mạnh mẽ thì mạnh mẽ, thế nhưng nhân số quá ít, lại tính thiệt hại trong chiến đấu, Hắc Hổ Quân lưu lại trong thành nhiều nhất cũng là mấy ngàn mà thôi.
Mấy ngàn Hắc Hổ Quân, có thể làm được trò trống lớn gì.