Chương 314: Người ngốc nhiều tiền (1)
Giang hồ chú ý thế lực.
Nhưng cũng chú ý nhân mạch.
Thực lực của Đan Tông không đủ bước vào đại phái đứng đầu, nhưng trong tay nắm giữ tài nguyên đan dược, cũng là tất cả cường giả cần.
Bao năm qua.
Cường giả đi đến Đan Tông cầu lấy đan dược vô số kể.
Những người này vì cầu lấy đan dược, mà thiếu Đan Tông không ít nhân tình.
Có thể nói.
Đừng xem thực lực hiện tại của Đan Tông không mạnh, mà khi Đan Tông thật sự đến thời điểm nguy nan lúc, vung tay kêu gọi, là có thể triệu tập rất nhiều cường giả.
Khi đó.
Ngay cả là đại phái đứng đầu, cũng không muốn chống lại chính diện.
"Giá của Tiên Thiên đan đã tới mười hai vạn lượng, sư tôn, chúng ta hiện tại có muốn ra tay hay không?"
Trong một sương phòng, người của Thất Diệu tông ngồi ở chỗ kia, người mở miệng nói chuyện chính là Minh Chính Dương.
Vị đệ tử kiệt xuất của Thất Diệu tông này, trong thời gian hơn một năm, vậy mà đã đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên.
Mà người bị hắn gọi là sư tôn, là một người trung niên mặc xích bào, giữa lông mày có hàn ý khiếp người.
Tông chủ của Thất Diệu tông... Cơ Thương!
Lần này Thất Diệu tông tổng cộng chỉ đến hai người, một người là tông chủ Cơ Thương, một người chính là Minh Chính Dương.
Nghe vậy.
Cơ Thương thần sắc bất biến, nâng ly trà lên uống một ngụm, ánh mắt rơi xuống đài đấu giá.
"Tĩnh quan kỳ biến, giá của ba viên Tiên Thiên đan, không phải chỉ là mười hai vạn lượng, hiện tại hô giá đều là một vài tán nhân hoặc là thế lực nhỏ, môn phái khác còn chưa có ra tay.
Chờ một chút đi, đợi đến cuối cùng rồi hô giá.
Bất quá mục đích lần này, vẫn là lấy võ học Tông Sư là chính, giá của Tiên Thiên đan nếu như quá cao, cũng không cần phải cưỡng cầu."
Võ giả Tiên Thiên xuất hiện, đối với bất cứ một môn phái nào mà nói, đều là quan trọng.
Đối với chuyện này, Thất Diệu tông cũng không ngoại lệ.
Chỉ là theo Cơ Thương xem ra, mục đích chân chính của Thất Diệu tông lần này, ở chỗ cạnh tranh võ học Tông Sư, chuyện khác đều có thể tạm thời để qua một bên.
Nếu như võ học Tông Sư có thể tới tay.
Tiên Thiên đan bỏ qua liền bỏ qua.
...
Nghe vậy.
Trong lòng Minh Chính Dương cũng rõ ràng.
Tính là ba viên Tiên Thiên đan toàn bộ thành công, khiến Thất Diệu tông xuất hiện thêm ba vị võ giả Tiên Thiên, cũng không quan trọng bằng Thất Diệu tông sở hữu thêm một môn võ học Tông Sư.
Bản thân hắn đã sớm đột phá Tiên Thiên, đối với chuyện này càng không có mong muốn gì.
Vừa rồi mở miệng.
Bất quá cũng là thuận miệng nhắc nhở mà thôi.
Cơ Thương không dự định tranh đoạt, Minh Chính Dương cũng không nóng nảy.
Sau đó.
Hắn lại thở dài.
"Nói đến Thẩm Trường Thanh, lúc trước nhìn thấy ở thành Lâm An, thực lực cao nhất cũng là Tiên Thiên mà thôi, nhưng trăm triệu không nghĩ tới, đối phương vậy mà ẩn dấu sâu như vậy..."
Minh Chính Dương rõ ràng, người đấu giá võ học Tông Sư lần này, chính là Thẩm Trường Thanh.
Đối với tên này, hắn cũng không xa lạ.
Từ lúc ở thành Lâm An.
Minh Chính Dương liền từng có tiếp xúc không ít với Thẩm Trường Thanh.
Chỉ là khiến hắn không nghĩ tới chính là, một người tri huyện tạm thời của thành Lâm An, lại là một vị cường giả cấp Tông Sư, hơn nữa còn là Tông Sư hậu kỳ.
Phải biết rằng.
Coi như là sư tôn của mình, tông chủ đương thời của Thất Diệu tông, bất quá cũng là Tông Sư trung kỳ mà thôi.
"Vị kia cơ duyên không cạn, nhưng thiên phú cũng là đương thời hiếm có, bằng không ngay cả có cơ duyên thông thiên, cũng không có khả năng đạt được cảnh giới như vậy trong khoảng thời gian ngắn."
Nghe nói ba chữ Thẩm Trường Thanh, sắc mặt của Cơ Thương rốt cục có một vài thay đổi.
Ánh mắt của ông vẫn nhìn vào đài đấu giá, nhưng suy nghĩ lại không ở nơi đó.
"Hoành Giang đạo quân thực lực không kém, năm xưa ta đã giao thủ cùng với ông ta, cũng là thắng hiểm một chiêu mà thôi, nhưng ông ta ngã xuống trong tay của Mại Nhĩ Ba, tuy nói Mại Nhĩ Ba chém giết Hoành Giang đạo quân, có khả năng là mượn dùng lực lượng của Man tộc.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, thực lực của Mại Nhĩ Ba cũng không kém.
Một Bách Giang tông lớn như vậy, đều bị diệt trong tay gã.
Vị kia có thể trong vòng vây của tám chín vạn đại quân, chiến đấu mấy canh giờ, cuối cùng chém giết Mại Nhĩ Ba rồi nghênh ngang rời đi, phần thực lực này, rất mạnh!"
Rất mạnh!
Nhìn thần sắc ngưng trọng của Cơ Thương, trong lòng Minh Chính Dương cũng không khỏi chấn động.
Hắn là lần đầu tiên.
Từ trong miệng của sư tôn nghe được đánh giá rất mạnh để hình dung đối với một người.
Phải biết rằng.
Thân là tông chủ của Thất Diệu tông, Cơ Thương sở hữu danh vọng và địa vị lớn trong chốn giang hồ, thực lực cũng xứng với cường giả đứng đầu.
Trong thiên hạ.
Cường giả có thể sánh ngang, số lượng đều không nhiều lắm.
Mà có thể khiến ông ta nói ra đánh giá rất mạnh, nếu là trước đây, một người cũng không có.
Bởi vì.
Cơ Thương rất ít bình luận hay đánh giá cường giả khác ở trước mặt hắn.
"Mười ba vạn!"
"Mười bốn vạn năm ngàn lượng!"
"Mười lăm vạn lượng..."
Đợt đấu giá của Tiên Thiên đan vẫn còn kéo dài, có thể nâng cao tỷ lệ đột phá Tiên Thiên thành công, đan dược như vậy cũng đủ khiến người bình thường tranh đến vỡ đầu.
Nếu như nói võ giả Thông Mạch, có thể xưng một tiếng là cao thủ trong chốn giang hồ.
Như vậy võ giả Tiên Thiên.
Dĩ nhiên có tư cách tọa trấn một phương.
Không biết có bao nhiêu võ giả Thông Mạch đỉnh phong, dùng cả cuộc đời, đều mắc kẹt lại ở cảnh giới này, không có cách nào đột phá cực hạn.
Hiện tại Tiên Thiên đan được đấu giá, đối với bọn họ mà nói, chính là một hy vọng.
Bên kia.
Trong sương phòng.
Quy Nguyên Tử ngồi ở chỗ kia, yên lặng nghe bên ngoài gọi giá, không có mở miệng.
Ở bên cạnh của ông.
Cũng là mấy người thanh niên.
Những người này, đều là đệ tử kiệt xuất của Quy Nguyên Kiếm Phái, lần này tới tham gia buổi đấu giá trong chợ đen của thủ đô, ngoại trừ là vì tranh đoạt võ học Tông Sư, cũng là vì mang những người này đi ra mở mang kiến thức.
Bọn họ tiến vào chợ đen không có dịch dung, chỉ mang theo mũ vành che.
Bây giờ bên trong sương phòng.
Mọi người đều tháo mũ vành xuống, nếu như Thẩm Trường Thanh ở đây, có thể nhận ra một người bên trong chính là Thôi Thành đã từng gặp trong thành Lâm An.
"Chưởng môn, muốn ra tay không?"
Một người đệ tử hỏi.
Ngón tay của Quy Nguyên Tử gõ gõ trên mặt bàn, tỏ vẻ vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.
"Không vội, nhìn một hồi đi!"