Chương 363: Nó còn chưa có chết! (2)
Dù sao núi Tiểu Khâu lớn như vậy, hai người từ đầu đến cuối không có cách nào canh giữ toàn bộ, cần phải có quân lính canh giữ hỗ trợ, tạo ra tác dụng cảnh giới.
Thế nhưng.
Thật sự xảy ra đại chiến, vậy một vài quân lính canh giữ, cũng không đủ nhét kẽ răng.
"Chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"
"Tĩnh quan kỳ biến, hai vị đại nhân chính là cường giả Tông Sư, coi như là thực lực của yêu tà mạnh mẽ, cũng không nhất định có thể đối phó, chúng ta chậm rãi đợi về sau rồi nói!"
Một người tướng lĩnh lắc đầu, nhưng nội tâm của ông ta lại không có nhẹ nhàng như trong lời nói.
Yêu tà hiện tại đột kích, nếu như không có chuẩn bị, sao dám đến đây đơn giản.
Một bên sớm có chuẩn bị.
Một bên bị động phòng ngự.
Dù cho ông lại có lòng tin đối với hai người, cũng không có khẳng định trăm phần trăm, hai người nhất định có thể chống lại yêu tà.
Bất quá......
Trong lòng của vị tướng lĩnh này cũng không có sợ hãi quá lớn.
Thân là người Tần.
Đối mặt yêu tà, tự nhiên không có đạo lý lui bước.
Hồi lâu sau.
Sắc mặt ông trở nên trịnh trọng: "Chuẩn bị sẵn sàng đi, nếu như hai vị đại nhân thua, chúng ta phải làm tốt chuẩn bị nghênh chiến, núi Tiểu Khâu không cho yêu tà đi vào, trừ khi là ta chết trận!"
"Tốt!"
"Có thể đánh một trận cùng yêu tà, cũng xem như giải quyết xong tâm nguyện......"
Bên trong đội ngũ trăm người, thần sắc của mỗi người nhìn như đều rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng.
Người thật sự dễ dàng, lại không có một ai.
Đối mặt với yêu tà, bọn họ không có lý do lui bước, cũng không có khả năng lui bước, xử phạt của Đại Tần đối với đào binh vẫn rất nghiêm khắc.
Nếu ai tự ý làm đào binh, hậu quả có thể nghĩ.
Đương nhiên.
Nếu như thật sự chết trận, triều đình cung cấp trợ cấp, cũng tương đối phong phú.
Ầm!
Ầm! !
Chiến đấu kéo dài liên tục, trong hai người Trừ Ma sứ cấp Địa, thực lực của Khổng Nghiệp rõ ràng là người mạnh nhất.
Hổ Báo Lôi Âm!
Chân Ý Hiển Hóa.
Khí huyết cuồn cuồn vận động, có tiếng hô khiếp tâm hồn người truyền ra, giữa không trung lại dường như có bóng mờ cường giả ngưng tụ, mỗi một quyền đánh ra, đều là thăng hoa của cực hạn.
Nhìn về Cố Minh, thực lực cũng yếu hơn một chút.
Nhưng mặc dù là như vậy.
Ông cũng không có dấu hiệu thua.
"Yêu tà đáng chết!"
Cố Minh tay cầm trường kiếm, kiếm khí phá không, mỗi một tia kiếm khí đều là tản ra vẻ sắc bén làm cho người ta sợ hãi.
Giao đấu với ông, cũng là bà lão bốn tay.
Đối phương tuy rằng nhìn như lớn tuổi ià, nhưng thân thể thật ra rất linh hoạt, tốc độ nhanh như quỷ mị, bốn cánh tay tấn công không hề có kẽ hở, làn da màu xanh dường như là áo giáp mạnh mẽ, thỉnh thoảng có kiếm khí chém trúng, đều chỉ tóe ra ánh lửa.
Chém chém chém! !
Toàn bộ tâm thần của Cố Minh đều chìm đắm trong chiến đấu, mỗi một kiếm chém ra càng trở nên rất nhanh, tạo thành tiếng sấm nổ.
Phong Lôi Kiếm Pháp!
Võ học đứng đầu trong chốn giang hồ.
Bây giờ ở trong tay của một vị Tông Sư, càng hoàn toàn thể hiện phong mang nên có của nó.
Người của Trấn Ma ti tu luyện võ học, đa số đều có cùng một đặc điểm, đó chính là tất cả võ học, tám chín phần đều lấy khắc chế yêu tà là chính.
Bất luận là Phật môn Sư Tử Hống của Khổng Nghiệp, hay là Phong Lôi Kiếm Pháp của Cố Minh, đối với yêu tà mà nói, đều có khắc chế tương đối.
Sư Tử Hống không cần phải nói, được cho là võ học chí cương chí dương.
Còn Phong Lôi Kiếm Pháp.
Bên trong ẩn chứa Phong Lôi kiếm ý, trong đó sấm sét bản thân chính là vật chí dương, đối với yêu tà mà nói, đồng dạng khắc chế vô cùng.
Khi Phong Lôi Kiếm Pháp thi triển nhanh chóng, bà lão cũng bị buộc vào thế khó.
Một thân khí tức âm tà, bị kiếm khí xé rách thành năm bảy phần.
Xoẹt......
Trường kiếm chém xuống, một cánh tay bay khỏi thân thể, máu đen rơi đầy đất.
"A! !"
Bà lão kêu thảm một tiếng, sau đó lập tức lui về phía sau.
Thấy cảnh này.
Cố Minh đương nhiên không có khả năng tùy ý để đối phương rút đi, bán ra một bước về phía trước, từng bước ép sát.
"Chết!"
Âm thanh lạnh lùng, tạo thành tiếng sấm nổ, trường kiếm chém ra không biết bao nhiêu kiếm, bà lão bất ngờ không kịp đề phòng, lại có hai cánh tay bị chém bay.
Đến lúc này.
Bốn cánh tay, liền chỉ còn lại một cái.
Tinh thần Cố Minh chấn động, thế tấn công càng trở nên sắc bén vô song.
Ngay lúc ông từng bước ép sát, động tác của bà lão cũng đột ngột dừng lại, trong đôi mắt trắng đã đột nhiên trở nên đỏ tươi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cố Minh dường như là thấy được núi thây biển máu, khiến cho động tác của ông thoáng dừng lại.
Nhưng rất nhanh, liền có một kiếm ý dâng trào nổi lên từ trong lồng ngực, trong nháy mắt xé rách núi thây biển máu.
Lúc này.
Bà lão khi thân mà đến, cánh tay còn lại đột ngột rơi rụng, hơi thở tiếp theo đột nhiên phát nổ.
Ầm......
Cánh tay nổ tung ra, máu đen cùng với thịt vụn bay ra.
Cố Minh tránh né không kịp, bị máu đen chạm trúng, cương khí hộ thể lập tức bị ăn mòn nghiêm trọng.
Ngay sau đó.
Chỗ vết thương trên người của bà lão, lại có hai cánh tay đột nhiên mọc ra, thừa dịp cương khí hộ thể vỡ nát, với một tốc độ cực nhanh, chộp về hướng ngực của Cố Minh.
Phập......
Như âm thanh lưỡi dao sắc bén đâm vào thịt.
Một bàn tay xanh khô héo, đâm xuyên ra từ phía sau lưng, một cảm giác đau đớn khiến sắc mặt Cố Minh trắng nhợt, nhưng ông lại không có ngã xuống, trái lại vận dụng lực lượng của cơ thể, hung hăng kẹp lấy cánh tay đâm xuyên thân thể của mình.
Nhân cơ hội này, trường kiếm quét ngang mà qua.
Một kiếm cuối cùng ẩn chứa chân khí, trực tiếp chém bay đầu của bà lão.
Đầu rơi xuống đất.
Máu đen bắn ra, lại rơi đầy đất.
Cố Minh bị máu ăn mòn, còn có mất đi chân khí hộ thể, máu thịt nhất thời thối rữa.
Trường kiếm chống đất.
Miễn cưỡng chống đỡ thân thể không ngã.
Ông dùng một tay che ngực, muốn cầm máu chảy ra trên người, nhưng che được phía trước, nhưng không có cách nào che được phía sau.
Dần dần.
Bộ ngực phập phồng kịch liệt, trở nên bằng phẳng.
Lại về sau.
Đã không còn một chút sức sống.
"Cố Minh!"
Khoé mắt Khổng Nghiệp như muốn nứt ra.
Cố Minh tử vong, khiến trong ngực ông có một sự căm giận ngút trời bộc phát ra.
Ngược lại.
Yêu nhân thanh niên cùng yêu tà hai mặt, đối với cái chết của bà lão, đều là không thèm để ý.
"Phế vật chính là phế vật, giết một Tông Sư của Nhân tộc đều phải đồng quy vu tận, hiện tại không chết cũng vô dụng."
Trên khuôn mặt của yêu tà hai mặt hiện ra nụ cười dữ tợn.