Chương 376: Sống hay là chết (2)
Lúc này.
Trương Hồng Nguyên cũng cảm nhận được khí tức âm tà xuất hiện, trực tiếp liền từ trong doanh trướng lao ra, muốn hướng về chỗ sâu trong núi Tiểu Khâu.
"Trương trừ ma!"
"Vệ trừ ma!"
Thấy Vệ Lan chặn trước mặt mình, Trương Hồng Nguyên ngẩn ra.
Hơi thở tiếp theo.
Ông liền trực tiếp mở miệng: "Bên trong núi Tiểu Khâu có khí tức âm tà bùng phát, Trương mỗ lo lắng xảy ra chuyện gì, cho nên đặc biệt đến đây nhìn một chút, không biết Vệ trừ ma có biết là chuyện gì xảy ra?"
Lúc này, Trương Hồng Nguyên nhìn hai bên của Vệ Lan, ông không có phát hiện thân hình của Thẩm Trường Thanh.
Vệ Lan bình tĩnh nói: "Thẩm đại nhân đang giao lưu với con Thiên Tai kia, tuy có khí tức âm tà xuất hiện, nhưng không có động tĩnh giao đấu, Trương trừ ma không cần nóng ruột, chờ một chút xem!"
"Thẩm đại nhân giao lưu với con Thiên Tai kia?"
Trương Hồng Nguyên chợt bừng tỉnh.
Ông còn tò mò, vì sao Thẩm Trường Thanh không ở chỗ này, thì ra chính là ở trong lĩnh vực của Thiên Tai.
Vệ Lan một lần nữa nhìn về phương hướng của lĩnh vực: "Trương trừ ma nếu như không có chuyện gì, cũng có thể ở chỗ này, lỡ như Thẩm đại nhân cùng con Thiên Tai kia trở mặt, chúng ta liên thủ, cũng có thể tiếp ứng Thẩm đại nhân rút lui."
Thực lực của Trương Hồng Nguyên không kém.
Tông Sư bình thường, không có tư cách tọa trấn tại núi Tiểu Khâu, đặc biệt trước đó còn có hai người Tông Sư ngã xuống.
Không nên nhìn đối phương bình thường không có gì đặc sắc, nhưng nàng ấy rất rõ ràng, người trước mắt, chính là một vị cường giả có thực lực rất mạnh mẽ.
Tính là không bằng bản thân mình.
Cũng không nhất định sẽ kém hơn bao nhiêu.
Trương Hồng Nguyên nghe vậy, cũng không có từ chối, trực tiếp gật đầu: "Không thành vấn đề."
......
Bên trong đại đường.
Mạc Tử Tấn đột nhiên bại lộ tướng mạo sẵn có, khí tức âm tà nồng nặc đến cực điểm, khiến cho nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống điểm âm.
Đối mặt khí tức âm tà như vậy.
Thẩm Trường Thanh cũng phải vận dụng khí huyết chống lại.
"Thẩm huynh nói xem, ta hiện tại đến tột cùng là sống, hay là đã chết?"
Mạc Tử Tấn sắc mặt dữ tợn, sắc mặt nhuộm xanh, tóc đen tung bay như vô số con rắn uốn lượn, phối hợp với luồng khí tức âm tà nồng nặc, giống như một con đại yêu tà kinh thiên.
Đối mặt với chất vấn.
Thẩm Trường Thanh mạnh mẽ ổn định tâm thần, ngồi ở chỗ kia bất động, đồng thời đã suy nghĩ đối sách.
Mạc Tử Tấn trước mắt, hiển nhiên là tới một trạng thái gần như không thể khống chế được.
Hắn đều không rõ.
Vốn đang trò chuyện vui vẻ, sao có thể đột nhiên liền trở mặt.
Nhưng lúc này không phải thời điểm nghĩ nhiều như vậy, nếu như không đem vấn đề này giải quyết nói, như vậy liền thật sự phải ra tay.
Hơn nữa.
Nhìn thực lực của Mạc Tử Tấn biểu lộ ra, Thẩm Trường Thanh cảm giác nếu thật sự ra tay, bản thân mình hơn phân nửa là muốn nằm.
Đầu óc xoay chuyển.
Hắn ho nhẹ, giả vờ trầm ngâm một phen, sau đó cho ra câu trả lời.
"Mạc huynh hỏi, Thẩm mỗ thật ra rất khó trả lời......"
Ầm!
Khí tức âm tà trên người của Mạc Tử Tấn trở nên càng thêm bạo ngược, con ngươi hoàn toàn bị màu đen thay thế, không còn nhìn thấy một chút tròng trắng nào cả.
"Nhưng Thẩm mỗ cũng hiểu được một đạo lý, ta tư duy nên ta tồn tại, Mạc huynh là chết hay là sống, huynh thật ra không nên hỏi ta, mà là nên hỏi chính bản thân huynh."
"Ta tư duy nên ta tồn tại......"
Thần sắc Mạc Tử Tấn ngẩn ra, vẻ dữ tợn vặn vẹo trên mặt, cũng trở nên cứng ngắc, khí tức âm tà bạo ngược, cũng trở nên ổn định lại rất nhiều.
Có hy vọng!
Thẩm Trường Thanh trong lòng xác định, đứng dậy khỏi chổ ngồi, đi tới trước mặt của Mạc Tử Tấn.
"Mạc huynh cho rằng bản thân mình sống, như vậy bản thân chính là sống, nếu như cho rằng bản thân mình đã chết, như vậy huynh liền đã chết, Mạc huynh cho rằng, huynh là sống hay là chết?"
"Cho rằng bản thân mình sống, đó chính là sống, cho rằng chết vậy chính là chết."
Mạc Tử Tấn nỉ non tự nói.
Lúc này, hai mắt của hắn một lần nữa trở nên trắng đen rõ ràng, trên mặt cũng xuất hiện thần sắc mê man.
"Ta đây đến tột cùng là sống, hay là đã chết?"
Vấn đề này.
Là đang hỏi Thẩm Trường Thanh, cũng là đang hỏi bản thân hắn.
Thời gian trôi qua từng chút.
Một lúc lâu.
Mạc Tử Tấn nhìn về phía Thẩm Trường Thanh, hỏi: "Như vậy Thẩm huynh thì sao, Thẩm huynh cảm thấy bản thân mình là sống hay là chết?"
"Ta đương nhiên là sống."
Thẩm Trường Thanh cười, cho ra câu trả lời.
Nghe vậy.
Trên mặt Mạc Tử Tấn hiện ra thần sắc thoải mái: "Đúng vậy, ta tư duy nên ta tồn tại, Thẩm huynh cảm thấy bản thân mình sống, vậy đó là sống, cho nên ta cảm thấy ta sống, vậy ta bây giờ chính là sống, thì ra là thế......"
Nghĩ thông suốt vấn đề trong đó, trên mặt của hắn xuất hiện vẻ tươi cười.
Khác với nụ cười của ngày xưa.
Lần này.
Nụ cười trên mặt của Mạc Tử Tấn, khiến Thẩm Trường Thanh cảm nhận được vài phần chân thật.
Không hề nghi ngờ.
Con Thiên Tai này, khẳng định đã xảy ra một vài thay đổi mà ngay cả bản thân cũng không biết.
Nếu như Vệ Lan ở chỗ này, có thể sẽ biết.
Thế nhưng.
Hắn không có nhiều hiểu biết đối với Thiên Tai, cũng không rõ loại thay đổi này, rốt cục là chuyện gì xảy ra.
Mạc Tử Tấn đã một lần nữa khôi phục bình thường, nhìn thoáng qua Thẩm Trường Thanh, sau đó lại lần nữa nhìn về phía bầu trời bên ngoài, âm thanh nói chuyện trở nên phiền muộn không hiểu.
"Thẩm huynh, trước kia ta vẫn không có hoài nghi sự hiện hữu của bản thân, thế nhưng sau này, trong đầu của ta bắt đầu hiện lên rất nhiều ký ức, khiến ta từ từ nhớ ra không ít chuyện......"
...
Thần sắc của Mạc Tử Tấn lúc này, một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Thẩm Trường Thanh không nói gì.
Bởi vì hắn biết, kế tiếp đối phương còn có lời khác muốn nói.
Lần này đi tới núi Tiểu Khâu, những chuyện đã xảy ra, đều khiến Thẩm Trường Thanh cảm thấy ngoài ý muốn.
Trạng thái hiện tại của Mạc Tử Tấn.
Hiển nhiên là đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Tiền đề là.
Đối phương sẽ không trở nên mất khống chế giống như lúc nãy.
Không mất khống chế, tất cả đều tốt đẹp, nhưng nếu như không khống chế được, vậy sẽ rất phiền phức.
Đối với suy nghĩ trong lòng của Thẩm Trường Thanh, Mạc Tử Tấn không có lưu ý, hắn quay thân lại, thần sắc bình tĩnh.
"Thẩm huynh có bằng lòng nghe ta kể một vài chuyện xưa hay không?"
"Nguyện nghe rõ ràng."
Thẩm Trường Thanh gật đầu.