Chương 421: Ta nhớ kỹ ngươi (1)
"Ngươi ở chỗ này chờ ta, không nên tùy ý đi lại."
Vương Mộ Bạch căn dặn một câu, sau đó liền đi đến hướng tầng thứ chín.
Gã muốn đi lấy thân thể tàn phế của yêu thánh bị phong ấn ở nơi ấy.
Chỉ là.
Khi gã vừa muốn bước vào tầng thứ chín, một khí tức chí cương chí dương, từ đó bộc phát ra, khiến thân thể không có phòng bị của Vương Mộ Bạch lắc lư, ngay sau đó lập tức lui về phía sau.
"Còn có chuẩn bị khác ở sau..."
Sắc mặt của gã không dễ coi cho lắm.
Chỉ thấy lối vào của tầng thứ chín, có khắc nhiều phù văn, trên mặt của những phù văn ấy tản ra ánh sáng yếu ớt, trong mơ hồ có thểcảm nhận được khí tức nóng rực.
Một chưởng vỗ ra.
Khí tức âm tà dường như sương lạnh tràn ra.
Tất cả phù văn sau khi bộc phát ra khí tức nóng rực, liền nhanh chóng ảm đạm xuống.
Sau đó.
Vương Mộ Bạch thu hồi bàn tay, liền muốn đi vào bên trong tầng thứ chín.
Ầm...
Một khí tức cuồng bạo từ xa mà đến.
Sắc mặt gã khẽ biến: "Đông Phương Chiếu!"
Nhìn thoáng qua vị trí lối vào của tầng thứ chín, Vương Mộ Bạch từ bỏ suy nghĩ lấy đi thân thể tàn phế của yêu thánh, xoay người cầm lấy Đàm Thiên Cơ, ngay lập tức phóng ra bên ngoài tháp Phong Ma.
Ở trong tháp Phong Ma.
Gã không có cách nào hoàn toàn phát huy lực lượng của chính mình.
Thực lực của Đông Phương Chiếu không kém, Vương Mộ Bạch tự cảm giác giao đấu với đối phương ở trong tháp Phong Ma, sẽ thua thiệt.
Lúc đại yêu xông ra.
Tháp Phong Ma rung động kịch liệt.
Tháp Phong Ma không biết là dùng chất liệu gì xây dựng, thế nhưng vẫn không ngăn nổi lực lượng xông ra, trực tiếp bị phá ra một lỗ thủng không lớn không nhỏ, hai bóng đen từ đó thoát ra.
Vừa đi ra từ trong tháp Phong Ma.
Vương Mộ Bạch cùng Đàm Thiên Cơ hai người, liền gặp được Đông Phương Chiếu trước mặt mà đến.
Trên không trung.
Ba người mặt đối mặt nhìn nhau.
Với thực lực của Vương Mộ Bạch cùng Đông Phương Chiếu, lăng không mà đứng không là vấn đề gì, về phần Đàm Thiên Cơ, hoàn toàn là dưới sự trợ giúp của Vương Mộ Bạch, mới có thể làm được đứng trên không trung.
"Vậy mà thật sự để ngươi trốn ra."
Sắc mặt Đông Phương Chiếu âm trầm.
Ông đã sớm ngờ tới tộc yêu tà sẽ tấn công tháp Phong Ma.
Thế nhưng.
Trong tháp Phong Ma có Tả Tào hai người trấn thủ, thực lực của bọn họ tuy rằng không phải Tông Sư đỉnh phong, nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu so với Tông Sư đỉnh phong, trong Trừ Ma sứ cấp Thiên, đều là loại đứng đầu.
Sau đó lại có người của Nội Vụ các lưu lại.
Cho dù là có yêu ma tấn công, dựa vào thủ đoạn như vậy, đều có thể cầm cự một thời gian.
Chỉ là.
Khiến Đông Phương Chiếu nghĩ không ra chính là, tháp Phong Ma vẫn để cho người ta tiến vào, hơn nữa còn giải phóng Vương Mộ Bạch.
"Đàm trưởng lão, Trấn Ma ti tự vấn đối đãi ngươi không tệ, vì sao phải lựa chọn phản bội Trấn Ma ti, gia nhập vào yêu tà!"
Ánh mắt bình tĩnh của ông rơi vào trên người Đàm Thiên Cơ.
Sự phản bội của đối phương.
Là điều mà Đông Phương Chiếu thật không ngờ đến.
Nghe vậy.
Đàm Thiên Cơ im lặng một chút, sau đó chậm rãi nói: "Từ sau khi ta gia nhập Trấn Ma ti tới nay, vẫn đều vì Trấn Ma ti trảm trừ yêu tà, đến già lại ở Nội Vụ các, vẫn vì Trấn Ma ti bảo hộ bốn phương.
Ta tự vấn tâm, tất cả những gì Trấn Ma ti cho, ta đã trả lại sạch sẽ.
Bây giờ ta muốn sống, vì bản thân mình mà sống, tuổi thọ của võ giả có hạn, trở thành Trấn Thủ sứ càng chỉ có một con đường chết, ta không muốn chết, cho nên chỉ có thể làm như vậy."
Sống!
Một đạo lý rất đơn giản.
Đông Phương Chiếu nhìn ông ta, sắc mặt bình thản: "Ngươi cũng biết thả Vương Mộ Bạch ra, sẽ làm càng nhiều người chết ở trong tay của yêu ma."
"Sống chết của người khác, lại có quan hệ gì với ta."
Đàm Thiên Cơ lắc đầu.
Thấy cảnh này.
Đông Phương Chiếu cũng không tiếp tục nói nhiều với đối phương, sau đó nhìn về phía Vương Mộ Bạch.
Không có bất luận ngôn ngữ gì.
Ông trực tiếp ra tay, một quyền hướng về phía của đối phương.
Thấy cảnh này.
Vương Mộ Bạch giơ tay ngăn cản, tiếp được một quyền chấn động núi cao, sau đó tay nắm vai của Đàm Thiên Cơ dùng sức vung mạnh, ném ra bên ngoài thủ đô.
Mượn lực lượng này.
Đàm Thiên Cơ bạo phát chân khí, thân thể dường như tên rời dây cung, hướng về bên ngoài thủ đô, đồng thời trong tai cũng truyền đến âm thanh của Vương Mộ Bạch.
Ông ta không có quay đầu lại.
Trực tiếp rời khỏi phạm vi của thủ đô.
Đông Phương Chiếu không có ra tay chặn lại, toàn bộ lực chú ý của ông, đều đã rơi vào trên người Vương Mộ Bạch.
...
Ầm!
Ầm! !
Hai người lăng không va chạm, lực lượng kinh khủng phát ra, hình như là sét đánh ngang trời, vang vọng trên bầu trời của thủ đô.
Bên trong Trấn Ma ti, tất cả cường giả đều hoảng sợ ngẩng đầu.
Bọn họ tự vấn thực lực không kém.
Phần lớn người, đều có thể được cho là cường giả trong chốn giang hồ.
Thế nhưng.
Ở trước mặt hai người lăng không giao đấu, cũng không có gì khác con kiến hôi.
Bên trong Tháp Phong Ma.
Thẩm Trường Thanh đang hướng về tầng cao hơn.
Tháp Phong Ma tuy rằng có thể cắt đứt lực lượng, thế nhưng động tĩnh giao đấu của bên ngoài, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Rất nhanh.
Bảy tầng trước của Tháp Phong Ma, hắn đều đã đi một vòng, yêu ma bị phong ấn bên trong, một con cũng không có phá phong xuất thế.
Rất hiển nhiên mấy tên yêu nhân dự định thả yêu ma, còn chưa kịp ra tay, đã bị mình tiêu diệt.
Chờ đi tới tầng thứ tám.
Chỉ thấy trên vách tường của tầng thứ tám, không biết đã xuất hiện một lỗ thủng lớn từ khi nào.
Nơi giam giữ Vương Mộ Bạch, đã không có bóng người.
"Vương Mộ Bạch chạy!"
Trong lòng Thẩm Trường Thanh cả kinh.
Đối với Vương Mộ Bạch, hắn có kiêng kỵ rất lớn.
Đại yêu có bao nhiêu mạnh mẽ.
Thật ra Thẩm Trường Thanh không có hiểu biết cụ thể.
Thế nhưng yêu ma bình thường nhất, đều không kém gì Tông Sư đỉnh phong, như vậy đại yêu, rõ ràng là tồn tại vượt hơn Tông Sư hai cấp độ.
Cùng khác với yêu ma khác.
Vương Mộ Bạch còn bị giam giữ độc lập tại tầng thứ tám, có thể thấy được sự coi trọng của Trấn Ma ti đối với gã.
Thế nhưng hiện tại.
Con đại yêu này đã phá phong xuất thế.
Sẽ gây ra hậu quả như thế nào, có thể nghĩ.
Thẩm Trường Thanh từ cái lỗ nhìn ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy hai bóng người đáng sợ đang lăng không giao chiến.
Một người là Vương Mộ Bạch.
Một người là Đông Phương Chiếu.