Chương 489: Hung thú mạnh mẽ (2)
Mang theo thi thể.
Rất nhiều chuyện về sau, đều không tiện làm.
Cùng với tùy ý để thi thể tổn hại về sau, không bằng an táng tại chỗ tốt hơn.
Nhìn mấy người đào hố mai táng thi thể của tộc nhân.
Thẩm Hóa từ trong lòng lấy ra một thứ cùng loại với da dê, sau đó dùng máu của hung thú làm mực, lại dùng cành cây, viết vài thứ vào bên trong.
Nhìn vào tấm da dê.
Nơi ấy đã ghi chép không ít nội dung.
"Quả Huyết Xà mỗi trăm năm có thể nở hoa kết quả một lần, hy vọng tương lai Thiên Cảnh này có một ngày mở ra một lần nữa, bằng không ghi chép của chúng ta chính là uổng phí."
Ghi chép xong rồi, Thẩm Hóa khẽ lắc đầu.
Mỗi một lần Thiên Cảnh mở ra.
Tất cả thế lực tiến vào Thiên Cảnh, thật ra đều sẽ ghi chép một vài nội dung bên trong Thiên Cảnh, sau đó mang đi ra ngoài.
Dù sao diện tích của Thiên Cảnh rất lớn.
Mỗi một lần tiến vào, đều phải tốn rất nhiều thời gian đi thăm dò.
Nếu có thể có một phần bản vẽ, có thể tiết kiệm rất nhiều công sức không thể nghi ngờ.
Bởi vì như thế.
Cho nên Thẩm Hóa mới có thể ghi chép tất cả hành động sau khi tiến vào Thiên Cảnh.
Mục đích.
Chính là hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, Thiên Cảnh này một lần nữa mở ra, có thể trợ giúp người của Thẩm gia tiến vào đây, đạt được một vài cơ duyên nơi đây.
Tuy rằng lần này đã chết một vài người.
Thế nhưng chiếm được quả Huyết Xà.
Theo ông thấy, thật ra cũng không phải rất lỗ.
Dù sao.
Quả Huyết Xà mang về, có thể tăng cường thực lực của Tông Sư trong Thẩm gia.
Mấy người tộc nhân chết đi, thực lực cũng không có đến cảnh giới Tông Sư.
So sánh ra.
Không nói bé nhỏ không đáng kể, nhưng cũng không có cách nào bằng được với những quả Huyết Xà ấy.
...
Sau khi rời khỏi vị trí của quả Huyết Xà.
Thẩm Trường Thanh lập tức hướng về phương hướng Thẩm Hóa chỉ dẫn.
Hắn đi rất tự nhiên.
Quả Huyết Xà mặc dù quý giá, nhưng tác dụng đối với bản thân mình không lớn, nếu như tranh đoạt thuần túy là lãng phí thời gian.
Hơn nữa.
Một người có thể mang theo đồ vật có hạn.
Thẩm Trường Thanh cũng không muốn, trên người mình mang theo quá nhiều đồ vật không có tác dụng gì.
Cho nên.
Quả Huyết Xà thẳng thắn nhường cho Thẩm Hóa.
Như vậy.
Cũng xem như trao đổi một tình báo cùng Thẩm gia, dù sao thì thời gian tiến vào của đám người Thẩm Hóa sớm hơn so với hắn không ít.
Nhìn thấy đồ vật.
Cũng nhiều hơn so với chính mình rất nhiều.
Đối phương có thể nắm giữ tin tức mà bản thân mình cần.
Thứ hai.
Cũng xem như cho Thẩm gia một ân tình.
Thẩm gia lại nói như thế nào, cũng là thế lực nổi danh của phủ U Nam, không yếu hơn bao nhiêu so tông môn như Vạn Phật Tông.
Nhiều bạn thì nhiều đường.
Thẩm Trường Thanh cũng không có suy nghĩ gây thù khắp nơi.
Cuối cùng của cuối cùng.
Chính là phong cách của Thẩm Hóa, rất phù hợp với khẩu vị của hắn, cho nên quả Huyết Xà cho liền cho.
Tương tự.
Đối phương cung cấp tin tức, cũng cực kỳ hữu dụng.
Có thể khiến một con hung thú chí ít là Tông Sư hậu kỳ trấn thủ ở nơi ấy, thiên tài địa bảo xuất thế liền có thể nghĩ.
"Hung thú chí ít là Tông Sư hậu kỳ, nói cách khác, thật ra có khả năng là Tông Sư đỉnh phong cũng không nhất định, càng là thiên tài địa bảo mạnh mẽ, hung thú trấn thủ cũng càng mạnh mẽ.
Chỉ hy vọng tốt nhất chính là quả Thọ Nguyên, nếu thật sự là như vậy, mình đi một chuyến liền không tính đến không."
Ánh mắt Thẩm Trường Thanh lóe ra.
Quyển sổ cũng có ghi chép về quả Thọ Nguyên.
Người của Trấn Ma ti, đã từng đạt được quả Thọ Nguyên từ trong Thiên Cảnh.
Nhìn từ ghi chép.
Quả Thọ Nguyên là thiên tài địa bảo vô cùng cao cấp, hung thú trấn thủ, cũng không giống bình thường.
Như thế nào là hung thú.
Thật ra là một loại tồn tại mạnh mẽ hơn rất nhiều so với mãnh thú, có thể xưng là hung thú.
Bất quá.
Thẩm Trường Thanh trước đây không có tiến vào Thiên Cảnh, cũng không có thật sự chứng kiến hung thú, chỉ có sau khi tiến vào Thiên Cảnh, mới xem như là tiếp xúc tới hung thú.
Nhưng hiện nay tiếp xúc được.
Cũng chỉ là thi thể của hung thú mà thôi.
Đó chính là thứ cùng loại với rắn bị chém giết ở địa điểm của quả Huyết Xà.
Về phần con mãnh hổ mới vừa vào liền chém giết.
Nghiêm ngặt mà nói.
Còn chưa tính là phạm trù của hung thú.
"Dựa theo cách nói của Thẩm Hóa, địa điểm tồn tại của con hung thú kia, đại khái chính là ở gần đây!"
Dừng chân lại trong núi rừng.
Thẩm Trường Thanh khuếch tán thần niệm ra ngoài, tìm kiếm dấu vết có khả năng tồn tại của hung thú.
Hắn không cho rằng Thẩm Hóa sẽ lừa gạt bản thân.
Hoặc nói là.
Đối phương không dám lừa gạt bản thân mình.
Nếu là ngôn ngữ lừa dối, những người đó của Thẩm gia liền rất có khả năng không đi ra Thiên Cảnh được.
Dưới tình huống không có lợi ích xung đột.
Thẩm Trường Thanh không cho rằng Thẩm Hóa sẽ không có lý trí như vậy.
Theo thần niệm khuếch tán ra ngoài.
Động tĩnh trong vòng trăm trượng, tất cả đều hiện lên trong cảm giác của mình.
Một lúc lâu.
Thần niệm của hắn khẽ động, sau đó chính là nghiêng đầu nhìn về hướng tay trái.
Nơi ấy.
Đang có một lực lượng khí huyết dâng trào ẩn núp.
Loại lực lượng khí huyết tuy rằng là nằm trong một giai đoạn yên lặng không có bạo phát.
Nhưng khí tức phát ra, cũng đủ để cho lòng người kinh hãi.
Ở loại địa phương này.
Sở hữu dâng trào khí huyết như vậy tồn tại.
Rõ ràng.
90% là con hung thú kia không có sai.
Dưới chân điểm nhẹ, thân thể của Thẩm Trường Thanh lao về hướng nơi phát ra của lực lượng khí huyết ấy.
Khoảng cách trăm trượng.
Có thể đến trong yên lặng.
Càng là tới gần, hắn có thể nghe được tiếng hô hấp rõ ràng từ trong không khí.
Vù!
Vù! !
Âm thanh hít thở rất ổn định, rồi lại cực kỳ nặng nề, hình như là có người đang dùng sức đánh vào một mặt trống lớn.
Tầm nhìn phía trước trở nên trống trải.
Thẩm Trường Thanh không có trực tiếp lao ra, mà là thu hồi khí tức, thả người nhảy lên, nhảy lên một gốc cây đại thụ gần đây.
Cành lá dày đặc.
Vừa lúc che chắn thân hình của hắn.