Chương 496: Giao dịch (1)
"Linh khí xông lên tận trời!"
"Có quả Thọ Nguyên xuất thế!"
Tuần Khúc giẫm chân lên một con hung thú, sau đó nhìn về phía địa điểm có linh khí xông lên tận trời, sắc mặt nhịn không được biến đổi.
Nói thật.
Ông cũng không có nắm chắc, bên trong Thiên Cảnh lần này, có phải thật sự tồn tại quả Thọ Nguyên hay không.
Nhưng không nghĩ tới chính là.
Nơi này thật sự có quả Thọ Nguyên tồn tại.
Hơn nữa.
Vẫn là vừa đến thời điểm quả Thọ Nguyên chín tự nhiên.
Nhất thời.
Tuần Khúc không còn suy nghĩ thu lấy thiên tài địa bảo trước mặt, trực tiếp lao người về hướng địa điểm linh khí xông lên tận trời.
So sánh với quả Thọ Nguyên.
Thiên tài địa bảo cái gì, đều xếp sau.
Không có biện pháp.
Nhược điểm lớn nhất của Trấn Thủ sứ, chính là vấn đề tuổi thọ.
Đạt được quả Thọ Nguyên, có thể khiến tuổi thọ của Trấn Thủ sứ được kéo dài.
Mê hoặc như vậy.
Là bất kỳ người Trấn Thủ sứ, đều không ngăn cản được.
Mặc dù người trở thành Trấn Thủ sứ, đều đã làm tốt chuẩn bị hi sinh vì Nhân tộc.
Nhưng...
Có cơ hội sống lâu hơn, ai sẽ đồng ý bỏ qua chứ.
Lúc Tuần Khúc rời đi.
Một địa điểm nào đó.
Có mấy người mặc áo bào đen mang mũ chùm đầu, cũng thấy được dị tượng như vậy.
"Căn cứ ghi chép mà xem, sở hữu loại dị tượng này, xác suất rất lớn chính là quả Thọ Nguyên xuất thế, chúng ta có muốn đi qua tranh đoạt hay không?"
Âm thanh của một người trong đó rất khàn, lúc nói âm thanh như ma sát, làm cho người nghe có chút khó chịu.
Nghe vậy.
Một người khác chậm rãi lắc đầu: "Chổ tốt duy nhất của quả Thọ Nguyên, chính là tăng trưởng tuổi thọ, chúng ta vào Vĩnh Sinh Minh, hầu như không có vấn đề tuổi thọ, lại đi tranh đoạt quả Thọ Nguyên, cũng không cần thiết.
Lần này quả Thọ Nguyên xuất thế, nhất định sẽ dẫn tới những cường giả ấy tranh đoạt.
Cứ như vậy, trái lại thuận tiện chúng ta làm việc."
Mấy người khác nghe vậy, cũng đều gật đầu.
Quả thật.
Bọn họ vào Vĩnh Sinh Minh, lại muốn quả Thọ Nguyên cũng không có tác dụng gì.
Quả Thọ Nguyên có thể gia tăng tuổi thọ, nhưng nào có tốt như sau khi gia nhập Vĩnh Sinh Minh được.
...
Địa điểm linh khí xông lên tận trời cũng không gần.
Thẩm Trường Thanh toàn lực thi triển khinh công, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có cách nào tới gần nơi ấy.
Bất quá.
Trên đường đi, hắn thật ra có gặp người khác.
Đối với chuyện này.
Hai bên đều làm như không thấy, đều tự đi đường của mình.
Không có thật sự nhìn thấy quả Thọ Nguyên, tùy tiện ra tay đối với ai cũng không tốt.
Nếu như tận mắt nhìn thấy quả Thọ Nguyên, vậy lại là một chuyện khác.
Đột nhiên.
Một khí tức quen thuộc, cấp tốc tới gần từ mặt bên.
Thẩm Trường Thanh dừng bước chân lại, hắn nhìn về phía nơi phát ra của khí tức, không bao lâu, có người xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.
"Tuần trấn thủ!"
"Thẩm trưởng lão!"
Sắc mặt Tuần Khúc cũng vui vẻ.
Hiển nhiên gặp Thẩm Trường Thanh ở chỗ này, với ông mà nói là một chuyện tốt.
Ngay sau đó.
Ánh mắt của Tuần Khúc, rơi vào sau lưng của Thẩm Trường Thanh.
Khi nhìn thấy hai chiếc sừng lớn dính đầy vết máu, hình như là nghĩ tới cái gì, sắc mặt không khỏi biến đổi.
"Sừng của Xích Lân!"
"Ánh mắt của Tuần trấn thủ rất tốt." Thẩm Trường Thanh cười nhạt, hắn cũng không có phủ nhận.
Nghe vậy.
Trong mắt Tuần Khúc có thần sắc khiếp sợ: "Thật sự là sừng của Xích Lân, nghe đồn hung thú trong Thiên Cảnh không ít, hung thú Xích Lân đã xem như là một nhóm đứng đầu, thực lực tuy rằng không bằng Tông Sư đỉnh phong, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Không ngờ rằng, Thẩm trưởng lão vậy mà tự tay chém giết Xích Lân, còn chiếm được sừng của nó."
Bội phục!
Bội phục từ đáy lòng!
Coi như là ông gặp hung thú Xích Lân, cũng không có nắm chắc tuyệt đối có thể chém giết nó.
Thẩm Trường Thanh có thể chém giết hung thú Xích Lân, Tuần Khúc lại khiếp sợ vài phần với thực lực của đối phương.
Sau đó.
Ông lại lộ vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: "Sừng của Xích Lân cứng rắn vô cùng, nếu như Thẩm trưởng lão tìm người giỏi tay nghề rèn đúc, nói không chừng có thể đạt được một thanh linh binh, thật sự là làm cho người ta hâm mộ!"
Linh binh?
Trên mặt Thẩm Trường Thanh có nghi hoặc.
Thấy cảnh này.
Tuần Khúc lại giải thích: "Cái gọi là linh binh, thật ra chính là vũ khí có thể tâm ý tương thông cùng chủ nhân, xem như là thần binh sở hữu linh tính, linh binh có phẩm chất trác tuyệt, không phải thần binh bình thường có khả năng bằng được.
Đồng thời, linh binh cùng chủ nhân tâm ý tương thông, có đôi khi có thể so với một giúp đỡ đắc lực.
Chỉ là số lượng linh binh trong thiên hạ không nhiều lắm, nhân tố lớn nhất trong đó, ngay tại vấn đề vật liệu.
Rèn đúc linh binh, không phải vật liệu bình thường có thể làm được, bởi vì vật liệu bình thường, căn bản không thể khiến cho thần binh sinh ra linh tính."
Nói xong.
Ông hơi dừng lại.
"Thật ra, Hổ Nha Đao trong tay của Thẩm trưởng lão, coi như là nửa bước linh binh, đao này sở hữu hung sát khí rất mạnh, đáng tiếc chất liệu có hạn, không thể trở thành linh binh chân chính, nhưng trong thần binh bình thường, đã là đứng đầu."
Thì ra là thế!
Nghe được Tuần Khúc giải thích, Thẩm Trường Thanh lúc này mới chợt bừng tỉnh.
Linh binh!
Thần binh sinh ra linh trí!
Theo như lời của đối phương, hắn từ trên thân của Hổ Nha Đao, cũng có cảm nhận được một ý niệm như có như không.
Chỉ là ý niệm này rất yếu ớt.
Ngược lại.
Thật ra là hung sát khí rất mạnh.
Lúc này.
Thẩm Trường Thanh càng có thể cảm nhận được, bản thân mình lấy đi hai chiếc sừng lớn của hung thú Xích Lân, là lựa chọn sáng suốt.
Sau khi nói xong.
Tuần Khúc lại đổi đề tài, tầm mắt từ sừng của hung thú Xích Lân dời đi, rơi vào hình ảnh linh khí xông lên tận trời.