Chương 503: Khó trèo lên nơi thanh nhã (2)
"Loại như ngươi cũng muốn tranh đoạt quả Thọ Nguyên, si tâm vọng tưởng!"
Khi hắn lao ra, bên cạnh truyền đến âm thanh lạnh lùng.
Ngay sau đó.
Liền có khí tức sắc bén kéo tới.
Thẩm Trường Thanh di chuyển liên tục, tay trái nắm chặt, đao cương chém tới trước mặt, trực tiếp bị tay không bóp nát.
Người tấn công thấy một màn như vậy, tâm thần chấn động mạnh.
Không đợi người này làm ra phản ứng.
Thẩm Trường Thanh nghiêng đầu liếc mắt nhìn đối phương.
Một cái liếc mắt đơn giản, chính là chân ý của võ đạo trùng kích.
Trong nháy mắt.
Tâm thần của người này rung động, tinh thần ngay lập tức thất thủ, trực tiếp đứng ngây ngốc ở tại chỗ.
Ở trong hỗn chiến.
Đứng ngây ngốc ở tại chỗ, đó chính là hành vi muốn chết.
Rất nhanh.
Liền có tấn công đến từ phía sau lưng, một kiếm đâm thủng ngực của người nọ, giết chết ngay tại chỗ.
Đối với chuyện này.
Thẩm Trường Thanh cũng không thèm để ý.
Một người Tông Sư nho nhỏ, hắn căn bản là không đặt ở trong mắt, chết thì chết.
Nếu như đối phương là yêu nhân hoặc là yêu tà nói, như vậy còn có thể đi bổ một đao.
Đã là Nhân tộc.
Vậy liền không cần phải bổ đao.
Dù sao giết cũng không cho giá trị giết chóc, như vậy bản thân mình giết cùng người khác giết, không có gì khác nhau.
Tới gần phạm vi của quả Thọ Nguyên, mới là địa điểm chiến đấu kích liệt nhất.
Cường giả giao chiến.
Chỉ cần là lĩnh vực do khí cơ hình thành, đã có thể khiến người bình thường chùn bước.
Nhưng cái này đối với Thẩm Trường Thanh mà nói, không có vấn đề gì lớn.
Những khí cơ ấy dao động.
Căn bản là không lay động được thân thể của hắn.
Cho nên.
lúc mọi người giao chiến, Thẩm Trường Thanh dễ dàng đến gần phạm vi của quả Thọ Nguyên.
Trong lúc ấy.
Cũng có người ra tay đánh lén ngăn cản, nhưng đều bị hắn giải quyết nhẹ nhàng.
"Mơ tưởng cướp giật quả Thọ Nguyên!"
Phó Nguyệt dùng một chưởng chấn vỡ kiếm khí, bà ta không có tiếp tục ra tay cùng Kiếm lão nhân, ngược lại tung một chưởng về hướng sau lưng của Thẩm Trường Thanh.
Mặc dù bà ta biết.
Đối phương chính là đi cùng Tuần Khúc, rất có thể là người của Trấn Ma ti.
Thế nhưng...
Trước mặt quả Thọ Nguyên, cũng không có khả năng lưu thủ.
Cảm nhận được kình phong kéo tới từ phía sau.
Thẩm Trường Thanh xoay người nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy hai tròng mắt đỏ đậm của Phó Nguyệt, đang đánh về hướng bản thân mình.
Trong lòng hắn thở dài, nhưng cũng không có ý tránh lui.
Theo như lời của Tuần Khúc.
Trong vấn đề của quả Thọ Nguyên, rất nhiều người đã không có đường lui.
Tuổi thọ rất quan trọng.
Nếu tuổi thọ không quan trọng, cũng sẽ không có nhiều người cam nguyện vứt bỏ thân phận Nhân tộc của mình, tiến vào trong Vĩnh Sinh Minh trở thành yêu nhân.
Đại Nhật Kim Thân!
Ánh sáng vàng từ thân thể tỏa ra, đối lập cùng với khí tức màu đen.
Thẩm Trường Thanh một tay làm ra dạng niêm hoa dựng thẳng ở trước ngực, thân thể giống như vàng đúc thành, theo người khác xem ra đó là dường như phật đà xuất hiện.
Trong lòng Phó Nguyệt cũng cả kinh.
Nhưng bà ta không kịp nghĩ nhiều, thế tấn công của bà đã đến rồi.
"Tắt!"
Thẩm Trường Thanh nói nhẹ một chữ, sau đó tay phải đẩy ngang ra ngoài.
Đại Nhật Kim Đan trong đan điền phóng ra ánh sáng rực rỡ không gì sánh được, lực lượng của Xích Dương Thần Chưởng có thể phát huy ra trong giai đoạn hiện nay, trực tiếp được kích hoạt tới cực hạn.
Ầm! !
Hai chưởng chạm vào nhau.
Kình phong kinh khủng đến cực điểm, từ hai người quét ra ngoài, làm mặt đất bị quét đi ba thước.
Ngay sau đó.
Thân thể của Thẩm Trường Thanh hơi chấn động, nhưng hắn mạnh mẽ đem lực lượng phản chấn này trấn áp xuống đất, cuối cùng không có dời đi nửa bước.
Nhìn lại Phó Nguyệt.
Cũng bị một lực lượng phản chấn mạnh mẽ đến cực điểm, chấn cho lui về phía sau.
Lòng bàn tay trắng noãn như ngọc, đã bị khí tức nóng cháy làm cho đỏ bừng.
Không chỉ như vậy.
Còn có Đại Nhật Chân Nguyên dũng mãnh vào theo lòng bàn tay, đang phá hủy kinh mạch ở cánh tay của bà.
Trong nháy mắt.
Phó Nguyệt đứng yên tại chỗ, yên lặng đem lực lượng này xua ra ngoài.
Tất cả chuyện này, đều xảy ra trong thời gian rất ngắn.
Lúc Phó Nguyệt đánh đến, đòn tấn công của Kiếm lão nhân hầu như cũng đến.
Đối tượng tấn công của ông ta không phải Phó Nguyệt, rõ ràng là Thẩm Trường Thanh tới gần quả Thọ Nguyên.
Một kiếm kinh thiên chém ra.
Thẩm Trường Thanh không có tránh né, lúc trường kiếm gần tới người, hai tay của hắn hợp lại, trực tiếp kẹp lấy thân kiếm.
Sắc mặt của Kiếm lão nhân bất biến.
Lúc thân kiếm bị hai tay kẹp lấy, ông không có rút kiếm ra, trái lại là toàn lực bạo phát chân khí dũng mãnh vào thân kiếm, ý đồ đánh văng hai tay, sau đó nhân cơ hội đâm kiếm thẳng đến.
Thế nhưng...
Khi kiếm khí bạo phát.
Hai tay của Thẩm Trường Thanh như kim cương bàn thạch, không bị kiếm khí ảnh hưởng chút nào, đồng thời Kiếm lão nhân đẩy mạnh trường kiếm, phát hiện thân kiếm kẹp lấy thật chặt, căn bản là không thể tiến lên.
Không đợi ông khiếp sợ bao nhiêu.
Liền thấy tay trái của Thẩm Trường Thanh đẩy về phía trước, sau đó cùng tay phải đồng thời dùng lực.
Keng!
Một thanh trường kiếm có thể gọi là thần binh, liền bị lực lượng đáng sợ chấn gãy ngang.
Không chỉ như vậy.
Lực lượng rung động còn truyền vào theo thân kiếm, khiến cho tay cầm kiếm của Kiếm lão nhân cũng bị chấn động đến rách da rách thịt.
"Kiếm đạo mặc dù tốt!"
"Nhưng ngươi cuối cùng không có đạt đến cực hạn của kiếm đạo!"
"Không có đạt đến mức tận cùng của kiếm đạo, lại không có cơ bản chống đỡ, liền như lầu các không trung, khó lên nơi thanh nhã!"
Thẩm Trường Thanh khẽ lắc đầu, lúc nói, hắn đã phi thân tới gần Kiếm lão nhân, sau đó vỗ ra một chưởng.
Chưởng lực bạo phát.
Thân hình còng xuống của Kiếm lão nhân, bay ngang ra ngoài dường như lá khô.