Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 514: Ngươi là… (2)

Chương 514: Ngươi là… (2)
"Quả Thọ Nguyên!"
"Nghe đồn sau khi ăn xong, có thể tăng trưởng mười năm tuổi thọ, không nghĩ tới rốt cục rơi vào tay của ta!"
Ông rất là kích động.
Lúc hỗn chiến, dựa vào thủ đoạn của bản thân, thành công cướp giật quả Thọ Nguyên tới tay.
Thế nhưng giá phải trả cũng không nhẹ.
Toàn thân bị thương nghiêm trọng, không nghỉ dưỡng một thời gian, rất khó khôi phục.
Đối với chuyện này.
Vân Đỉnh Thiên cũng không thèm để ý.
Vết thương nghiêm trọng hơn đều sẽ khôi phục, làm sao có thể so sánh với quả Thọ Nguyên.
Sau khi ăn xong nó.
Bản thân có thể sống thêm mười năm.
Như vậy.
Có thể khiến bản thân ngộ ra huyền bí để phá vỡ cực hạn của Tông Sư.
Nhìn trái cây trước mắt.
Vân Đỉnh Thiên há mồm nuốt vào.
Linh khí dâng trào nổi lên từ trong bụng, trong nháy mắt tiến vào bên trong đầu.
Ngay lập tức.
Lỗ chân lông cả người dường như mở ra, dường như từng cái miệng được mở ra, hô hấp từng ngụm linh khí của thiên địa ở nơi ấy.
"Phù!"
Âm thanh thoải mái của, từ trong miệng ông truyền ra.
Chỉ chốc lát.
Vân Đỉnh Thiên một lần nữa mở hai mắt, trên mặt có nụ cười nóng bỏng: "Quả Thọ Nguyên không hổ là chí bảo, không nghĩ tới ngoại trừ có thể tăng cường tuổi thọ, đối với chữa thương cũng có tác dụng lớn như vậy.
Vốn cho rằng, ta còn muốn tốn hao một năm chữa thương mới được.
Hiện tại nuốt quả Thọ Nguyên, cũng là một chút hậu hoạn đều không có."
Thoải mái!
Thoải mái không gì sánh được!
Vết thương toàn thân khôi phục, cộng thêm tuổi thọ được tăng thêm, khiến Vân Đỉnh Thiên cảm giác nhân sinh đạt đến đỉnh phong.
"Đợi lần này trở lại bế quan, tranh thủ đem hệ thống thân thể đẩy đến cảnh giới đỉnh phong, như vậy ta chính là một người Tông Sư có hai đại hệ thống đồng thời bước vào đỉnh phong sau Công Nghi Phi!"
Trên mặt ông có thần sắc cuồng nhiệt.
Công Nghi Phi.
Đó là vị kinh thế kỳ tài của hơn hai trăm năm trước.
Tất cả mọi người cho rằng, đối phương chỉ bước vào đỉnh phong của hệ thống thân thể, hệ thống tinh thần không có bước vào đỉnh phong.
Nhưng Vân Đỉnh Thiên rõ ràng.
Bất luận là hệ thống thân thể hoặc là hệ thống tinh thần, Công Nghi Phi đều đã bước vào cảnh giới đỉnh phong.
Chỉ là.
Đều là đỉnh phong, cũng có giới hạn tương ứng.
Đối phương trong phương diện hệ thống thân thể, xem như là đạt đến một trình độ không thể tiến bộ, nhưng trong phương diện hệ thống tinh thần, vẫn chưa đi đến tuyệt đỉnh.
Cũng là bởi vì như vậy.
Theo ông thấy, Công Nghi Phi mới có thể chưa có phá vỡ cực hạn, đột phá đến một cấp độ cao hơn.
Thế nhưng hiện tại khác biệt.
Bản thân Vân Đỉnh Thiên tại phương diện hệ thống tinh thần, tuy rằng không tính là hoàn toàn tiến vào tuyệt đỉnh, nhưng cũng không khác biệt lắm.
Chỉ cần đem hệ thống thân thể nâng cao lên,
Hai bên hỗ trợ lẫn nhau.
Hệ thống tinh thần nhất định sẽ đạt đến tuyệt đỉnh.
Khi đó.
Ông sẽ là người đầu tiên phá vỡ cực hạn của từ trước tới nay.
Thanh Ngọc tông.
Cũng sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất tông.
"Hiện tại cách thời gian Thiên Cảnh kết thúc còn có một chút, Thiên Cảnh mở ra không dễ dàng, thật ra có thể tìm thêm một vài bảo vật trở lại, dù cho đối với ta vô dụng, đối với những người khác của Thanh Ngọc tông, cũng có trọng dụng!"
Vân Đỉnh Thiên đè xuống nội tâm kích động, đứng dậy từ trên mặt đất, sau đó phân rõ một phương hướng, liền bắt đầu xuất phát.
Muốn lớn mạnh một tông môn, chỉ dựa vào chính mình là vô dụng.
Lúc này.
Còn phải bồi dưỡng người đời sau.
Ông thân là tông chủ, cũng lý nên gánh vác chức trách này.
Không đi được bao lâu.
Vân Đỉnh Thiên dừng chân lại, nhìn hai người trước mặt, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái.
"Huyền Diệp!"
"Vân tông chủ!"
Nhìn thấy Vân Đỉnh Thiên, Huyền Diệp cũng kinh ngạc.
Thiên Cảnh lớn như vậy, ông ta cũng không nghĩ tới, bản thân mình sẽ gặp gỡ đối phương ở chỗ này.
Sau đó, ông ta lại thấp giọng nói một câu.
"Vị này chính là Tông Sư Vân Đỉnh Thiên của Thanh Ngọc tông."
Bên kia.
Vân Đỉnh Thiên nhìn thoáng qua Huyền Diệp, liền đem ánh mắt dừng trên người của Thích Ma Ha.
Ông có thể nhìn ra được.
Trong hHai người, Huyền Diệp rõ ràng là đi ở phía sau.
Nói cách khác.
Hòa thượng trẻ tuổi trước mắt, thân phận cao hơn rất nhiều hơn so với Huyền Diệp.
"Không biết vị này xưng hô như thế nào?"
Huyền Diệp đang muốn mở miệng.
Thích Ma Ha giơ tay cắt lời, bình tĩnh nói: "Bản tọa Thích Ma Ha!"
"Thích Ma Ha?"
Vân Đỉnh Thiên gật đầu, sau đó hồi tưởng trong đầu, Vạn Phật Tông lúc nào xuất hiện một người cường giả tên là Thích Ma Ha.
Nửa ngày sau.
Trong lòng ông bỗng nhiên cả kinh.
Ánh mắt nhìn về phía Thích Ma Ha bỗng nhiên biến đổi, nhưng ngay sau đó lại biến thành nghi hoặc.
"Không có khả năng ......"
"Đó là nhân vật của mấy trăm năm trước, đã sớm hóa thành tro bụi, sao lại xuất hiện ở chỗ này!"
Trong lòng Vân Đỉnh Thiên nghĩ tới đây.
Khiếp sợ trong lòng, nhất thời cũng được giảm xuống rất nhiều.
Lúc này.
Bên tai của ông truyền đến âm thanh bình tĩnh.
"Bản tọa từ trên người ngươi, cảm nhận được linh lực của quả Thọ Nguyên, nếu như bản tọa không có nhìn lầm, ngươi hẳn là nuốt vào quả Thọ Nguyên!"
Nghe vậy.
Vân Đỉnh Thiên cũng không có phủ nhận, chỉ là liếc mắt nhìn Thích Ma Ha thật sâu.
"Ánh mắt của các hạ thật tốt, vậy mà có thể cảm nhận được ta nuốt vào quả Thọ Nguyên."
"Đáng tiếc, đáng tiếc."
Thích Ma Ha khẽ lắc đầu, hình như là đang tiếc hận cái gì.
Vân Đỉnh Thiên nhướng mày: "Các hạ đáng tiếc cái gì?"
"Đáng tiếc ngươi ăn xong quả Thọ Nguyên, nếu như không có ăn quả Thọ Nguyên, bản tọa thật ra có thể cho ngươi một con đường sống."
Lời này vừa nói ra.
Vân Đỉnh Thiên như lâm đại địch.
Ông nhìn không ra sâu cạn của Thích Ma Ha, nhưng trong lòng lại không có nhiều e ngại.
Đều là cường giả.
Coi như là Trấn Thủ sứ, cũng không có tư cách khiến bản thân sợ hãi.
Bên trong Thiên Cảnh, người có thể khiến ông chân chính kiêng kỵ, chỉ có một mình Thẩm Trường Thanh mà thôi.
Có một Thẩm Trường Thanh là đủ rồi.
Lại nhiều hơn.
Vân Đỉnh Thiên không tin.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất