Chương 56: Đánh lén
Không có khác thường!
Thẩm Trường Thanh nhướng mày, chẳng lẽ là nhận biết của bản thân có sai lầm?
Trong lòng nghĩ, hắn nhìn về phía người nha dịch kia: "Tăng cường canh gác, không nên để xuất hiện vấn đề gì, nếu như có bất kỳ một ai chạy trốn, mọi người đều không trốn được tội!"
"Ty chức rõ ràng!"
Thân thể của nha dịch kia run lên, cuống quít cúi đầu nhận lệnh.
Thẩm Trường Thanh vung tay, để đối phương rời đi.
Nhìn bóng lưng của nha dịch rời đi, loại dự cảm không tốt trong lòng hắn, không chỉ không có giảm bớt, trái lại càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
"Không đúng!"
"Khẳng định là có vấn đề!"
Lông mày của Thẩm Trường Thanh càng nhíu càng chặt, hắn chưa từng có dự cảm mạnh mẽ như vậy.
Vậy chẳng lẽ là, có thể sự thật sẽ có chuyện không tốt gì xảy ra.
Đứng ở tại chỗ.
Thẩm Trường Thanh lâm vào trầm tư.
"Triệu Phương là người của Vĩnh Sinh Minh, hiện tại Triệu gia bị xét nhà diệt tộc, Vĩnh Sinh Minh nếu như làm ra động tĩnh gì, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng!"
"Hơn nữa con yêu tà của thôn Cổ Nguyệt bị mình giết chết, Trang Minh Viễn cũng chết trong tay mình, Vĩnh Sinh Minh làm một tổ chức có thể ngáng chân cho Đại Tần, sở hữu lực lượng tất nhiên không kém, càng không nói sau lưng Vĩnh Sinh Minh còn có yêu tà."
"Mặc kệ từ phương diện nào mà xem, Vĩnh Sinh Minh đều không có đạo lý khoanh tay đứng nhìn..."
Đứng ở tại chỗ hồi lâu, trong đầu Thẩm Trường Thanh lần thứ hai xuất hiện hai chữ: cướp ngục!
Vĩnh Sinh Minh là do yêu tà sáng tạo ra, mục đích chính là dùng để phân hoá Nhân tộc.
Nếu như ngay từ đầu, những người khác không rõ ràng Triệu Phương là người của Vĩnh Sinh Minh, như vậy khi Triệu gia bị xét nhà, khẳng định sẽ có một phần người biết chân tướng.
Lúc này.
Vĩnh Sinh Minh nếu như không có một chút động tác, chắc chắc sẽ có bất lợi đối với phát triển về sau của nó không thể nghi ngờ.
Bất luận thế nào, Vĩnh Sinh Minh đều phải làm ra một thái độ, một thái độ có thể hấp dẫn những người khác gia nhập, cùng với ổn định lòng người bên trong, cho nên làm ra hành động cướp ngục trước khi Triệu gia bị chém đầu, xác suất cũng không hề nhỏ.
Dù cho cuối cùng cướp ngục thất bại.
Vậy những người khác cũng sẽ rõ ràng, thì ra nếu mình xảy ra chuyện, Vĩnh Sinh Minh cũng sẽ không ngồi xem mặc kệ.
Cứ như vậy, những yêu nhân gia nhập Vĩnh Sinh Minh, nhất định sẽ rất có lòng trung thành đối với tổ chức.
"Ta ngược lại muốn nhìn, các ngươi có tư cách cướp ngục ở trước mặt ta hay không!"
Sau khi khẳng định suy đoán của bản thân, Thẩm Trường Thanh đi đến ngoại đường.
Bởi vì cách nhau không xa.
Hắn không có tốn bao nhiêu thời gian, liền đi tới lối đi trước nhà giam, mấy người nha dịch do Hồng Thành dẫn đầu, đang cầm cây đuốc, nắm đao canh gác qua lại ở nơi đó.
Thấy Thẩm Trường Thanh đến.
"Đại nhân!"
Hồng Thành đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh liền tiến lên chào hỏi.
Hơn nửa đêm.
Ông ta cũng không rõ, Thẩm Trường Thanh vì sao không nghỉ ngơi ở nội đường, trái lại xuất hiện ở đây.
"Có tình huống khác thường không?"
"Đám ty chức bây giờ tăng cường tuần tra, tạm thời không có phát hiện cái gì khác thường." Hồng Thành thành thật trả lời.
Nghe vậy.
Thẩm Trường Thanh nhìn lối đi tối đen phía dưới, nơi đó chính là lối vào nhà giam, bởi vì nhà giam được xây dựng bên dưới nền đất của nha môn, chỉ có đi xuống từ nơi này, mới có thể đi vào đến nhà giam bên trong.
Đương nhiên.
Nếu như đào lổ từ địa phương khác, cũng như nhau có thể tiến vào nhà giam, nhưng động tĩnh sẽ không nhỏ, hơn nữa độ khó không phải lớn bình thường.
Bởi vì nhà giam được xây dựng không phải từ những loại đá bình thường.
Từ lúc xây dựng nhà giam, triều đình đã nghĩ tới khả năng này, đồng thời làm ra phương pháp phòng bị tương ứng.
Điểm này.
Thẩm Trường Thanh sau khi tiếp nhận nha môn, cũng có tìm hiểu không ít.
Nhìn lối vào một chút, tầm mắt của hắn rơi vào trên người Hồng Thành.
"Bắt đầu từ bây giờ, do ta trông coi ở chỗ này, các người đều đi trở về đi, nghe được bất cứ âm thanh gì cũng không được đi ra."
"Ý của đại nhân là..."
Hồng Thành sắc mặt ngưng trọng, những lời của đối phương nói khiến ông ta xuất hiện dự cảm không tốt.
Thẩm Trường Thanh vuốt chuôi đao, trên mặt xuất hiện vẻ tươi cười, chỉ là nụ cười được ánh đuốc chiếu rọi, có vẻ có chút âm u lạnh lẽo.
"Có thể sẽ có thứ gì đến cướp ngục, nhưng chuyện này, không phải các người nên quản."
Thật sự có yêu tà cướp ngục, vậy đã không phải sự tình đơn giản.
Bên trong mấy người nha dịch này, cũng chỉ có Hồng Thành xem như là võ giả của Đoán Thể cảnh, nhưng thực lực trong mắt của mình, cũng yếu đến đáng thương.
Đối mặt yêu tà.
Đừng nói Đoán Thể cảnh, cho dù là Thông Mạch cảnh, cũng không có nắm chắc trăm phần trăm có thể đối phó.
"Đại nhân chú ý!"
Hồng Thành thở sâu, Thẩm Trường Thanh nói, trong nháy mắt khiến ông rõ ràng một việc, biết được bản thân mình ở chỗ này chỉ sẽ cản trở, cho nên lập tức nói mấy người nha dịch rời đi.
Rất nhanh.
Lối vào nhà giam, chỉ còn lại một mình Thẩm Trường Thanh.
Ánh trăng chiếu xuống, xua tan một chút u ám, khung cảnh trở nên vắng vẻ.
Thời gian trôi qua từng chút từng chút.
Âm thanh điểm canh, cũng thường thường vang lên.
Mấy canh giờ qua đi, nhưng một chút động tĩnh lại không có xảy ra.
Đối với chuyện này.
Thẩm Trường Thanh cũng không có gì không nhịn được.
Theo hắn thấy, yêu tà muốn tới cướp ngục, vậy toàn bộ ngăn chặn lại, nhưng nếu như yêu tà không đến cướp ngục càng tốt, bình an vô sự là tốt nhất.
Gió đang thổi.
Khiến cho lá cây xào xạc vang lên, âm thanh của côn trùng kêu vang, cũng đột ngột biến mất trong giờ phút này.
Một làn gió âm u lạnh lẽo như có như không, từ bốn phương tám hướng lặng lẽ kéo tới, làm cho người ta nổi da gà không tự chủ được.
Tới!
Tay cầm chuôi đao của Thẩm Trường Thanh, thoáng chặt vài phần, nhưng sắc mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt như điện nhìn quét qua lại xung quanh.
Yêu tà vô hình vô chất.
Nếu như không chủ động hiện thân, rất khó tìm kiếm được vị trí cụ thể.
Nhưng trên thân yêu tà, tự có chứa một cổ khí tức âm u lạnh lẽo, chỉ cần đối phương tới gần, loại cảm giác ấy hầu như không có cách nào ẩn dấu.
Tình hình lúc này, đã nói rõ yêu tà ngay tại xung quanh, nhưng cụ thể là ở vị trí nào, vậy không được biết được.
"Vù vù!"
Âm thanh gào thét của gió, đã lớn hơn vài phần.
Trong tiếng gió gào thét, mơ hồ có tiếng cười vui vẻ của con nít truyền đến, nhưng cẩn thận lắng nghe, lại dường như là có tiếng tức giận khóc mắng cuuả một người nào đó.
Dị tượng như vậy.
Nhưng tâm thần của Thẩm Trường Thanh không có một chút dao động.