Chương 82: Số lượng có chút nhiều (2)
Bọn họ đều có thể rõ ràng.
Trong mọi người ở đây, người có thực lực cao nhất, chính là vị đại nhân đến từ Trấn Ma ti này.
Nghe vậy.
Thẩm Trường Thanh cười khẽ: "Các người không cần để ý đến ta, bản quan không có suy nghĩ tranh đoạt tinh huyết của yêu ma, nếu ai có bản lĩnh, có thể mang tinh huyết của yêu ma rời đi, nhưng nếu như các người đều không bản lĩnh thu hoạch tinh huyết của yêu ma.
Vậy bản quan vì tránh cho tinh huyết của yêu ma làm hại nhân gian, cũng chỉ có thể ra tay thu lấy, mang về Trấn Ma ti."
Nghe nói những lời này.
Tất cả mọi người đều yên lòng.
Thẩm Trường Thanh nói rất rõ ràng, các người có thể mang đi cứ việc mang đi, nếu như không có bản lĩnh mang đi, vậy liền không có cách nào.
Không ai sẽ cho rằng, bản thân không có bản lĩnh kia.
Tình cảnh, nhất thời yên tĩnh xuống.
Mặt đất nứt ra, tinh huyết của yêu ma được phong ấn ở chỗ sâu dưới mặt đất.
Hiện tại chỉ là bước đầu của xuất thế, bất cứ võ giả nào đều có thể cảm nhận được, tinh huyết của yêu ma tồn tại ở chỗ sâu dưới mặt đất, đang bay lên với một tốc độ cực nhanh.
Bọn họ đang đợi.
Chờ tinh huyết của yêu ma thật sự xuất thế.
Ngay lúc tinh huyết của yêu ma không ngừng nổi lên, Thẩm Trường Thanh phát hiện âm thanh đã từng biến mất kia, lại một lần nữa xuất hiện trong lòng, khiến hắn sản sinh một loại xúc động muốn đại sát bốn phương.
Trong lòng cả kinh.
Hắn nhìn về phía người chung quanh.
Quả nhiên, một vài võ giả có thực lực thấp hoặc là tâm tình không mạnh, trong đôi mắt đã có một chút đỏ đậm, nhưng vẫn đang nỗ lực kiềm chế.
Tay cầm đao kiếm, đang run rẩy nhẹ.
Đột nhiên.
Một người ra tay, trường đao bổ về hướng một người bên cạnh.
"Lưu lão nhị, lần trước ngươi âm thầm đánh lén, ta còn chưa có tính sổ với ngươi, hôm nay ngươi vậy mà vọng tưởng tranh đoạt tinh huyết, muốn chết!"
"Hừ, muốn chết chính là ngươi!"
Lưu lão nhị hình như sớm có chuẩn bị, đối mặt tấn công không chút hoang mang, trực tiếp ra tay.
Ngay lúc hai người ra tay.
Một vài võ giả có thù oán oán, cũng rốt cục nhịn không được mà ra tay.
Tình cảnh vốn bình tĩnh, nhất thời trở nên hỗn loạn.
Nhìn sự hỗn loạn trước mắt, thần sắc của Thẩm Trường Thanh vẫn bình tĩnh, hắn không có khuyên can, cũng không có dự định nhúng tay, mà dường như là một người quan sát, yên lặng nhìn tất cả chuyện này.
Đồng dạng đứng ngoài quan sát.
Chính là người của thế lực năm phương, cùng với nhân sĩ giang hồ cá biệt.
"Thực lực như vậy, cũng dám tranh đoạt tinh huyết của yêu ma, quả thật là không biết sống chết!" Minh Chính Dương lắc đầu cười nhạo.
Những người này ngay cả lực lượng chống đối mê hoặc cũng không có, cũng dám chạy tới chịu chết.
Đừng nói có bọn họ.
Coi như là không có bọn họ, tinh huyết của yêu ma xuất hiện ra trước mắt, những người này cũng không có tư cách lấy đi.
Chiến đấu tiếp tục.
Không bao lâu, đã bắt đầu có người tử vong.
Thẩm Trường Thanh chắp tay đứng thẳng, yên lặng chờ đợi tinh huyết của yêu ma xuất thế.
Bỗng nhiên.
Có một nhân sĩ giang hồ giết đến đỏ mắt, xách đao chém về hướng hắn.
Đại đao bổ xuống, bám theo một luồng kình phong mãnh liệt.
Thẩm Trường Thanh không chút hoang mang vươn tay, hai ngón tay dễ dàng kẹp lấy thân đao, chân khí Thiên Vũ phát động, hai ngón tay vặn thân đao một cái, thân đao nhất thời thành hai nửa.
Ngay sau đó.
Hắn liền trở tay đem nửa đoạn thân đao bắn ra, trực tiếp cắm vào ngực của người kia.
"A!"
Người nọ kêu thảm một tiếng, đó là ngã ngưỡng xuống đất, vết thương trước ngực không ngừng có máu tươi tràn ra.
Biến cố đột ngột.
Trực tiếp khiến một phần người kinh tỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Trường Thanh đã trở nên sợ hãi.
Giết người dễ dàng như trích hoa phi diệp, thực lực đáng sợ đến cực điểm.
Đúng lúc này.
Tầm mắt của Thẩm Trường Thanh rơi vào mặt đất trước mặt, nơi đó có âm thanh chói tai vang lên, phảng phất như có thứ gì đang từ dưới mặt đất chậm rãi bò lên trên.
"Lẽ nào yêu ma không chết!"
Thứ âm thanh kia, khiến sắc mặt của hắn kịch biến.
Tinh huyết của yêu ma, theo lý chỉ nên là máu mà thôi, không có khả năng dường như sở hữu thân thể leo lên khỏi vực sâu, cho dù là bay lên, cũng tương đối làm cho người ta tín tưởng một vài,
"Cẩn thận, có thứ gì từ phía dưới bò lên!"
Thẩm Trường Thanh quát lạnh, âm thanh truyền vào trong tai của mọi người.
Trong khoảnh khắc.
Động tác chiến đấu đều dừng lại.
Ánh mắt của những người đó, đều đồng loạt nhìn về phía khe sâu trước mắt.
Không bao lâu.
Một bàn tay hư thối mang theo máu đen, từ phía dưới khe sâu lộ ra, ngay sau đó, liền thấy một thi thể bò ra.
Thi thể vừa bò ra, liền lập tức lao về hướng người gần nhất.
Người nọ sợ hãi la to: "Cái này là thứ gì!"
Máu tanh cùng thịt hư thối hỗn tạp, lúc thi thể nhào tới, phát ra thứ mùi làm cho người ta buồn nôn.
Trong lòng hắn mặc dù kinh hãi, nhưng cũng không dám chần chờ.
Trường đao bổ ra, thi thể nhất thời bị trảm thành hai nửa.
Đến lúc này.
Hai nửa thi thể rơi xuống mặt đất, hình như nhuyễn trùng chậm rãi nhúc nhích trên mặt đất, không có hoàn toàn chết đi.
Sắc mặt Thẩm Trường Thanh liền xấu xí, nhìn thi thể không chết, khiến hắn liên tưởng đến một vài thứ.
Thi khôi!
Nhưng có chút khác với loại khôi lại của Trương gia bị người luyện chế.
Trên thực tế, thi khôi cũng chia rất nhiều loại.
Thi khôi của Trương gia là một loại, thi khôi trước mắt lại là một loại khác.
"Đây là thi khôi, hẳn là bị tinh huyết của yêu ma ô nhiễm, cho nên một lần nữa sống lại, nếu muốn giết chết thi khôi, phương pháp nhanh gọn đơn giản nhất, chính là chém rơi đầu của chúng nó, bằng không thi khôi rất khó hoàn toàn mất đi sức sống."
Thẩm Trường Thanh cao giọng mở miệng, nói thẳng ra thân phận của thi thể.
Theo lúc hắn nói.
Trong khe sâu đã có nhiều thi khôi hơn bò ra.
Mặc dù thi khôi khiến người ta sợ hãi, nhưng giang hồ nhân sĩ đều là nhân vật liếm máu trên đao, tự nhiên không có đạo lý e ngại.
Đặc biệt thi khôi nhìn đáng sợ, thực lực thực tế rất yếu, nhiều lắm liền như người thường.
Rõ ràng nhược điểm của thi khôi.
Với thực lực của người ở đây, muốn đối phó cũng không quá khó khăn.
Vấn đề duy nhất.
Đại khái chính là số lượng của thi khôi, có chút nhiều.
.........