Một bãi bất hoang, xung quanh có lấy một căn nhà của người dân, càng là nói không có ai nguyện ý đến cái nơi chó không thèm ngụ này. Phía sâu bên trong bãi đất, trong một góc khuất nơi mà chẳng ai buồn tâm mà để ý đến, một thiếu nữ nghiêng nước nghiêng thành đang quỳ trước một nấm mồ, tay vẫn đang chậm rãi dọn dẹp đi những chiếc lá vàng úa rơi xuống, che đi ngôi mộ. Trên ngôi mộ chỉ khắc "Trần Du" hai chữ. Phía sau thiếu nữ, một cô gái khác vẫn đang đứng im lặng.
Cô gái với mái tóc lam nhạt giống thiếu nữ dài đã qua eo, bộ ngực của nàng chỉ lớn hơn thiếu nữ một vòng. Cả hai nàng đều nhìn tương tự nhau, nhưng lại là hai phong cách khác nhau. Một bên là thiếu nữ tươi trẻ nhưng đôi mắt cô lại như những lão binh đã mất hết mọi thứ trên chiến trường. Trong khi một bên lại là phong cách ngự tỷ vú to toả ra đầy mùi thục phụ.
"Diệp nhi..."
Lãnh Thanh Tuyết gọi tên Trần Thanh Diệp bằng giọng run rẩy, xen lẫn một chút hối hận và hổ thẹn. Nàng khi này đã 40 tuổi, nhưng trên mặt nàng tuyệt không có lấy một chút dấu vết của thời gian. Khuôn mặt nàng vẫn như cái ngày 17 năm trước, cái ngày mà nàng sinh Thanh Diệp ra.
"Đừng gọi tên ta thân mật như vậy, thưa Lãnh phu nhân, hay ta phải gọi ngươi là Diệp phu nhân?"
Thiếu nữ nói với giọng băng lãnh như đang đối diện với kẻ thù giết cha.
"Đừng nói nữa, ta biết là ta có lỗi với cha ngươi,... Ngươi ngay bây giờ giết ta cũng được, ta sẽ không oán trách. Chỉ cần ngươi cho ta biết vì cái gì ... Vì cái gì hắn không giải thích cho ta?! Nếu hắn chỉ cần nói với ta, thì ta cũng sẽ khôn-"
"Cha ta chưa từng giải thích với ngươi sao, thưa Diệp phu nhân? Hay ngươi chỉ tin lời của tình nhân nhỏ bé của ngươi mà vội vàng đưa cha ta vào tù, để mặc cho tên khốn đó tra tấn cha ta, giết chết cha ta?!"
Thanh Diệp nói Thanh Tuyết với giọng điệu khinh bỉ.
"Ta..."
Thanh Tuyết như bị chặn họng lại, lời nói của nàng không thể thoát ra được khỏi cổ họng.
"Thật ác tâm chết ta. Nếu ngươi không phải mẹ ta, nếu như cha không yêu ngươi, ta chắc chắn sớm đã lấy đầu của ngươi xuống. Lăn đi! Kỹ nữ, đừng lại gần đây ô uế mộ phần cha ta!"
Bị đuối lý, Thanh Tuyết đành phải rời đi, để mặc con gái mình ở lại với mộ trượng phu. Nàng muốn nói rằng Diệp Phàm thậm chí còn chưa chạm vào tay nàng nhưng nói ra giờ này còn có ích sao.
"Cha...là nữ nhi vô năng...là ta hại chết cha...nếu hôm đó ta không ra khỏi nhà thì bây giờ cha có phải vẫn còn đang tại nhà chờ ta không?"
"Cha, ngươi hẳn đang rất cô đơn, lần này để ta đi bồi tiếp ngươi."
Nói rồi Thanh Diệp lấy ra khẩu súng lục mà Trần Du từng dùng, cũng chính là cây súng đã giết kẻ hại chết cha nàng, chĩa súng vào miệng rồi bóp cò. Hoa máu nổ tung, máu nhuộm đỏ cả phần mộ. Xác của mỹ thiếu nữ gục lại trên nấm mồ. Nàng lúc chết vẫn nằm ở tư thế bào thai, như tìm lại được hơi ấm của cha.
"Không...!!!!!"
Thanh Tuyết khóc hoa lê đái vũ. Nghe được tiếng súng, nàng vội quay lại ngôi mộ. Điều nàng sợ nhất đang phô bày trước mắt nàng. Nữ nhi của nàng tự sát trước mộ của trượng phu nàng, mà điều này chính là một tay nàng dựng lên. Là nàng ngu xuẩn không tin lời của cha mẹ. Là nàng cố chấp cho rằng việc mình làm là đúng. Là nàng sai khi thà tin lời của người ngoài mà không tin lời trượng phu. Nàng run lẩy bẩy tiến đến ôm xác nữ nhi vào lòng. Máu nữ nhi nhuộm đỏ váy trắng của nàng. Nàng nhặt khẩu súng lục lên chĩa vào đầu. Một phát súng nữa vang lên trong khu đất hoang. Nếu Trần Du mà thấy cảnh này có phải hay không hắn sẽ mở ra Mangekyo Sharingan đây?
Những giây cuối cùng của cuộc đời, cuộc đời nàng chiếu lại như những thước phim. Từ khi nào nàng ghét Trần Du. A, hình như là Trần Du cũng chẳng làm gì để phải chịu sự căm ghét cả. Hắn cứu nàng, nhưng công lao của hắn bị đoạt, hắn cũng chỉ là vì sự cưỡng ép của Lãnh gia mà cưới nàng, hắn thậm chí còn chả than vãn lấy một câu. Trong cưới nàng và hắn một tuần số lần giao tiếp không vượt quá hai bàn tay, mỗi cuộc nói chuyện đều bị nàng đưa vào chỗ chết.
Hắn trả giá cho ngôi nhà của nàng hơn 12 năm, để rồi nhận là là chính lão bà của mình vì nghe lời dã nam nhân mà tống vào tù, chịu dã nam nhân tra tấn rồi chết trong khuất nhục. Nếu như không phải Diệp Phàm vô tình lộ ra sơ hở để nàng và hậu cung của hắn đi điều tra, có phải hay không Trần Du mãi sẽ chỉ là kẻ giết con bị người đời phỉ nhổ.
Nàng không xứng gặp hắn. Nếu có kiếp sau, nàng cho dù trở thành trâu ngựa của hắn, nàng cũng đồng ý. Nghĩ đến đây, Thanh Tuyết mất đi ánh sáng. Trong bóng tối, nước mắt nàng vẫn chảy ra. Bóng đêm lạnh lẽo, xung quanh chỉ là một màu đen. Nhưng rồi một chút ấm áp như hoà bao bọc lấy nàng. Một chút ...chói mắt? Hẳn là a.
Nàng khẽ run mí mắt nặng trĩu. Mắt phượng chậm rã mở ra. Treo trên bầu trời ngoài cửa kính là ánh trăng vàng.
"Đây là...thế nào?"
Nàng thấy khoé mắt mình hơi ướt. Nàng vội bật người ngồi dậy. Tay ngọc sờ lên khoé mắt, là nước mắt. Nàng nhìn xem xung quanh, đây không phải là văn phòng chủ tịch của nàng, nơi nàng đã ngủ lại hơn 10 năm, để mặc lão công của mình trong cô độc sao? Nàng lấy điện thoại ra, 00:12 ngày 18 tháng 12 năm 2023.
"Ta đây là thế nào? Ta sống lại sao? Về lại 14 năm trước sao?!"
Có vài tin nhắn Wechat. Một cái là từ Diệp Phàm, nàng nhìn những tin nhắn với ánh mắt chán ghét, tựa nhìn giòi bọ giống như. Sống lại một đời, nàng đã quá rõ hàng này. Hắn là kẻ đã thuê bọn bắt cóc để bắt nàng, muốn giở trò anh hùng cứu mỹ nhân để lọt vào mắt xanh của nàng, mưu đồ nàng để bước chân vào tầng lớp thượng lưu. Chính Trần Du đã cứu nàng khỏi lũ bắt cóc, nhưng cũng vi kiệt sức mà ngất đi. Nhưng đó cũng vô tình trở thành cơ hội cho Diệp Phàm. Dù sao ai bảo Diệp Phàm là bạn cùng phòng thời đại học của Trần Du cơ chứ, do đó tất nhiên Trần Du đã gọi cho Diệp Phàm đến cứu viện.
Thật đáng buồn làm sao, kị sĩ thì bị bất lực tước đi áo giáp bạc còn tên cướp lại trở thành bạch mã hoàng tử.
Hàng này còn có một vài đức tính mà không phải ai cũng thích, nhỏ mọn và ích kỉ, tham lam và trơ trẽn. Hắn háo sắc, tham lam, ích kỉ. Vì lợi ích cá nhân mà không ngại bán đứng người thân cận, chỉ cần lợi ích đủ lớn, hắn sẵn sàng bán đi cả nữ nhân của mình. Nàng nhìn vào những dòng tin nhắn giữa hắn và nàng. Nếu ai không biết, nhìn vào còn tưởng nàng là liếm cho đâu. Thiên kim liếm tiểu tử nghèo, liếm đến cái gì cũng chẳng có. Ồ không, chẳng phải liếm đến mức góp cả mạng của trượng phu và nữ nhi vào hay sao.
Nàng mỉm cười tự giễu. Răng nanh không tự chủ cắn vào môi, thêm chút sức nữa khẳng định là sẽ ra máu. Nàng tự giễu mình là kẻ ngu, nhưng thượng thiên đã cho nàng cơ hội, nếu nàng tiếp tục ngu xuẩn thì chẳng phải nàng nên tìm một miếng đậu hũ mà đâm đầu vào mà chết sao?
Còn một vài tin nhắn khác, là từ chồng nàng. Đã từng nàng coi những tin nhắn của hắn là phiền phức, đã từng nàng đã xoá đi mọi thứ liên hệ giữa nàng và hắn khi tống hắn vào tù để rồi sau khi hắn ra đi muốn nhìn lại cũng không thể. Đôi mắt nàng đỏ hoe, tia máu mờ mờ trong mắt, nước mắt cứ thế như không cần tiền chảy ra.
【Ngươi hôm nay về nhà chứ?】
【Ta biết ngươi bận nhưng vẫn hãy thường xuyên về nhà, không phải vì ta mà vì nữ nhi được chứ?】
【Ta hi vọng ngươi đọc được những tin nhắn này, dù sao thì.】
【Hãy giữ gìn sức khoẻ, đừng làm quá sức.】
Hắn vẫn thế, vẫn ôn nhu như thế. Trước đây nàng sẽ trả lời hắn vài câu đơn giản như 【Ân】, 【A!】 nhưng càng về sau, nàng thậm chí còn không nhắn lại, và rồi nàng cũng lười đọc hắn nhắn gì cho nàng.
Nhìn lại cuộc nói chuyện của nàng và hắn rồi lại đối chiếu với của Diệp Phàm, nàng mới thấy mình hỗn đản bao nhiêu. Nàng gục mặt vào đôi tay ngọc, khoé mắt chưa khô đã lại ướt, nước mắt lã chã rơi xuống sàn tạo ra tiếng tích tích xen lẫn với từng câu "ta xin lỗi, lão công" cùng với tiếng nức nở.
Đồng hồ trên điện thoại cũng đã điểm 00:56 phút, nàng cũng không biết đã khóc bao lâu. Nàng lấy điện thoại của mình rồi nhắn tin cho Diệp Phàm.
【Diệp tổng, hợp tác giữa chúng ta nên kết thúc. Ta không thấy được lợi ích của những hạng mục này. Đây cũng sẽ là lần hợp tác cuối cùng của chúng ta, ta hi vọng sau này Diệp tổng không cần làm phiền ta...】
【 Ta sợ ta lão công hiểu lầm.】
Một bên khác tại bên kia bờ Đại Tây Dương, tại Hoa Kỳ xa xôi, một thanh niên châu Á tóc đen, nét mặt thanh tú, đang ngồi giữa hai cô gái đại dương mã trong một căn phòng tổng thống của một khách sạn. Nếu nói về điểm trừ, điểm trừ lớn nhất của hắn là hơi đen, và vũ khí cỡ nòng hơi nhỏ. Hắn đang không ngừng nhấp vào mông một con đại dương mã róc nâu bên dưới hông, những âm thanh dâm mỹ không ngừng vang lên trong căn phòng xa hoa lộng lẫy. Chỉ là tiếng rên rỉ của con đại dương mã có vẻ hơi giả tạo.
"Ha... Ha... Ha... Dương vật của daddy lớn quá, bên trong của ta như muốn lộn tung lên... Ha... Ha..."
Đang chơi đùa, điện thoại hắn rung lên. Là Thanh Tuyết nhắn tin cho hắn, hắn mỉm cười khi thấy avatar người gửi. Thanh Tuyết có thể nói là hắn nhân hoạ đắc phúc mà có. Hắn thừa nhận đáng tiếc khi lần đầu của Thanh Tuyết đã để cho kẻ mà hắn luôn ghét vì đẹp trai hơn hắn là Trần Du có được. Nhưng chả sao cả, nhân thế không phải rất mỹ vị sao, không chỉ thế nếu được chơi vợ hắn trước mặt hắn thì chẳng phải càng kích thích sao. Nghĩ tới đây, Diệp Phàm càng thấy kích thích, bên dưới có dấu hiệu muốn khai hoả.
"Cho ngươi tất, đón lấy này, Honey!!!"
Dương vật của Diệp Phàm bên trong nộn huyệt của con đại dương mã bắn được ba phát đạn là kẹt nòng, tinh dịch lỏng bị con đại dương ma hút sạch, sợ rằng gấp đôi đôi số đó vẫn không đủ để con đại dương mã hút. Diệp Phàm rút cây côn thịt chỉ dài có 10cm ra khỏi cái âm đạo hơi thâm của con đại dương mã, sau đó hay vung tiền để con đại dương mã tóc vàng da ngăm khác lại dưới háng dùng miệng ngậm dương vật của mình.
"Đúng rồi, babe, seg is he bezt, hút mạnh hơn đi, Bích chỳ!!!!"
Hắn mở điện thoại ra, đọc tin nhắn Thanh Tuyết nhắn cho hắn. Trong chốc lát, sắc mặt của hắn thay đổi. Từ đang vui vẻ bỗng đen như vừa ăn mười cân cẩu thí.
Hắn buông tay đang đặt trên đầu con đại dương mã đang cho hắn khẩu giao ra, hai tay vội nhắn chữ.
"Ý ngươi là sao Tuyết Tuyết?! Ngươi không còn yêu ta sao? Có phải tên Trần Du đã động tay chân với ngươi không?!"
【Đừng tỏ ra quen biết như vậy, Diệp tổng, quan hệ của chúng ta chưa tới mức đó. Như đã nói, ta không thấy có lợi ích từ lần hợp tác này, vậy nên ta muốn chấm dứt hợp tác. Đây cũng sẽ là lần hợp tác cuối cùng của hai công ty chúng ta.】
Diệp Phàm tức nghiến răng nghiến lợi, hắn vội gọi video call cho Thanh Tuyết, nhưng Wechat chỉ để lại cho hắn dòng chữ "Xin lỗi, các vị không phải là bằng hữu."
Thấy thế, khuôn mặt hắn trở nên tức giận, khuôn mặt thanh tú của hắn khi tức giận trở lên thật xấu xí, hắn bắt đầu trút giận lên hai con đại dương mã, thu hút sự chú ý của nhân viên an ninh.
Quay lại Ma đô (Thượng Hải), Lãnh Thanh Tuyết vừa đưa Diệp Phàm vào sổ đen. Nàng mở lên phần trò chuyện với Trần Du, hai tay du tẩu trên bàn phím, gõ lấy chữ rồi lại xoá đi. Cuối cùng, lấy hết cam đảm, nàng mới gõ được một vài câu hoàn chỉnh cho hắn.
【Ân!】
【Ta biết rồi, lão công.】
【Ngày mai ta sẽ về.】
Trần Du ngồi trong văn phòng, bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ. Hắn lấy ra laptop, bắt đầu điều tra một vài thông tin. Hắn bắt đầu ghi chép vào một tài liệu. Trần Du cẩm thấy hơi nhức đầu, căn bản hắn đã quên khá nhiều chi tiết quan trọng của bộ sảng văn này, vậy nên hắn phải mò ra từ thông tin mà hắn có, và ký ức về những kẻ thù mà hắn đã chạm phải ở cuối đời thứ hai. Thậm chí để chắc chắn thông tin không bị lộ, mọi ghi chép của hắn đều viết bằng tiếng Việt, loại ngôn ngữ không tồn tại ở thế giới này, thứ ngôn ngữ mà hắn chắc chắn dân bản địa đừng hòng mà phá giải.
"Thao, con chó hoang đó, rốt cuộc cái thế giới này buff cho hắn bao nhiêu thứ vậy?!"
Hắn khi này mới nhớ đến một chi tiết quan trọng, kim thủ chỉ của Diệp Phàm.
"Y thuật chí tôn, cầm đầu Long Vương Điện, võ đạo tông sư, con mẹ nó còn cả cái hệ thống nửa tiên nửa võ của hắn. Nếu không có 3812, mình chả khác nào một con lợn đòi hạ bệ con Godzilla cả. Tên Diệp Phàm này là tập hợp của tất cả kẻ tên Diệp Phàm trong tiểu thuyết đô thị sao?!"
"Ta có cái gì... Chiến lực gấp vài lần người thường, vẫn chưa đủ... Thế giới này võ đạo phát triển, không như thế giới cũ Vovinam một quyền gục mười thằng tông sư Trung Hoa, thế giới này không có Vovinam, nên có thể ý chí thế giới không chấp nhận Vovinam. Năng lực bẻ cong thực tại của ta bị hạn chế, nhưng đại khái ảnh hưởng vật lý trong khoảng cách 15% diện tích bề mặt hành tinh vẫn là làm được, đây sẽ là con bài tẩy. Ngoài ra còn... À phải rồi... Ân dương sinh mệnh đại đạo quyết..."
Nói đến đây, Trần Du lúng túng không thôi. Mẹ nó, bảo lão tử đi làm máy dập sao...Cũng không phải không được a...
Nhưng lấy đâu ra người để thực hành a?
Ngay lúc đang đau đầu đi đâu để tìm người thao, điện thoại của hắn rung lên. Hắn mở điện thoại ra. Thứ trong làm hình làm hắn rất bất ngờ. Lãnh Thanh Tuyết lại trả lời tin tức của hắn?! Chiến tranh hạt nhân sắp xảy ra hay người ngoài hành tinh sắp đến Lam tinh???
"A! Cô nàng này còn gọi ta lão công?! Lần đầu thấy a? Nàng ngày mai sẽ về nhà sao!? Chẳng phải nàng ghét nhất là về nơi đây sao?!"
"Bỏ đi, dù là trò gì cũng không quan trọng. Trước tiên phải nghĩ cách đối phó với tên Diệp Phàm."
"Muốn trực tiếp giết hắn là không khả thi, thứ nhất là không có kẻ nào đủ mạnh để đụng đến hắn, thứ hai không có kẻ nào đủ mạnh để vượt qua bọn pháo hôi quanh hắn...Có lẽ ta phải lập một quân đội riêng cho mình. Nếu theo tiến trình hiện tại, hắn đang từ từ thâm nhập sâu và cao tầng của Long quốc, khi hắn trở lại, cả Long quốc đã là vật dưới tay hắn... Quả là tên khốn gian xảo. Khi đó việc hắn điều động cả đất nước để chống lại ta là điều đơn giản như ăn bánh. Nếu ta không có lực lượng của riêng mình, ta không thể chơi lại trò biển người của lũ Hán được."
"3812, ngươi có cách nào tạo ra một đội quân tư nhân không?"
【Đang tìm kiếm...90%...100%. Đã tìm kiếm hoàn tất, dưới tình hình hiện tại của chủ nhân, có 254.142.000 kết quả phù hợp yêu cầu.】
"Như cũ, hiệu suất so với giá thành, đưa ta phương án tốt nhất."
【Đang lọc...Đã đưa ra 3 phương án.】
【1. Chúa tể bóng đêm. (Loại: Kỹ năng.)
Mô tả: Bóng tối sống lại, hắn là cái bóng của ngươi, hắn là hộ vệ của ngươi, hắn trung thành tuyệt đối với ngươi.
Khả năng: Nuốt chửng bóng của người chết, biến chúng thành ngươi tư binh.
Yêu cầu: Chỉ số tinh thần ảnh hưởng đến số lượng bóng đêm ngươi có thể triệu hồi cùng chất lượng của chúng (Số lượng có thể triệu hồi: Vô hạn)
Nguồn cấp: Kho dữ liệu của 3812.
Đánh giá: Ngươi có hay không nhìn qua Solo leveling?】
【2. Chúa tể của cái chết.( Loại: Kỹ năng)
Mô tả: Ngươi là thần chết, ngươi ban cái chết cho sự sống đồng thời cũng mang lại sự sống từ cái chết. Kẻ ngươi triệu hồi trung thành tuyệt đối với ngươi.
Khả năng: Triệu hồi, thao túng và điều khiển undead.
Yêu cầu: Chỉ số tinh thần ảnh hưởng trực tiếp đến kích thước cổng triệu hồi, số lượng và chất lượng của undead ngươi triệu hồi.
Nguồn cấp: Kho dữ liệu của 3812.
Đánh giá: Ta không thích zombie, nhưng ta thích zombie vú to.】
【3. Phép triệu hồi: Trao và trả. (Loại: Kiến thức)
Mô tả: Kiến thức về một nghi thức triệu hồi ngẫu nhiên một sinh vật từ những nơi đã được biết, chưa được biết và sẽ không bao giờ được biết. Cái giá phải trả là tuổi thọ, cho đi càng nhiều, nhận lại càng nhiều. Sinh vật, thực thể được triệu hồi tuyệt đối trung thành với ngươi.
Yêu cầu: Máu (khoảng 0,02ml) , tuổi thọ (Tuổi thọ ngươi là vô tận.)
Nguồn cấp: Kho dữ liệu của 3812.
Đánh giá: Lần này là ai đây? Thú tai nương hay tinh linh?】
"Ah? Ta cảm giác ta ngày càng phụ thuộc vào ngươi a, 3812?"
【Điều đó không quan trọng, 3812 sinh ra để đưa những sinh vật được chọn trở thành sinh vật cấp cao nhất, hoàn hảo nhất. Đó là nghĩa vụ của 3812, ngài chỉ đang giúp 3812 hoàn thành nghĩa vụ của mình.】
"Ừ thì... Sao cũng được, lần này ta lấy hết."
【Đang truyền kiến thức vào não của chủ nhân... Đã xong.】
Vô số kiến thức truyền vào não của Trần Du. Hắn xem xét một chút hai kĩ năng đầu. Đây thuần túy là triệu hồi pháo hôi a.
Với kĩ năng thứ hai, dựa vào cảm nhận của hắn về quy tắc của thế giới, hắn chỉ có thể triệu hồi một cánh cổng dẫn đến minh giới đủ lớn để những sinh vật cao 10 mét trở xuống đi qua.
"10 mét sao...thuần túy pháo hôi a."
Kĩ năng đầu tiên, yêu cầu hắn phải có tác động trực tiếp hoặc gián tiếp đến người chết thì với lấy được bóng của họ. Nói đùa gì chứ, Hắn đang ở cấp Petta 15%, tức là hắn hoàn toàn có thể phủ tinh thần của mình lên 15% diện tích thế giới. Đừng chỉ nhìn 15% diện tích thế giới. Phải biết nơi hắn đang tại là Long quốc, nước tương đương với Trung Quốc tại thế giới cũ. Một ngày biết bao nhiêu người chết, cũng phải vài vạn đến chục vạn a? Chưa kể vị trí của hắn là Ma đô, tương đương với Thượng hải, từ đây hắn có thể phủ tinh thần lực lên nhiều quốc gia khác nữa.
Hơn nữa chỉ cần đạt đến Exalo Class, hắn hoàn toàn có thể bao phủ toàn thế thế giới bằng tinh thần lực. Mặc dù khả năng vận dụng tinh thần lực là có hạn bởi áp đặt của ý chí thế giới nhưng chạm gián tiếp vào xác chết vẫn là có thể a. Mặc dù thuần túy là pháo hôi nhưng ai ngại nhiều, dù sao hắn cũng không lo về chỉ số tinh thần và cũng không mất đồng nào để nuôi binh.
Nói là làm, hắn phát động tinh thần lực. Petta Class 0% chính là có phạm vi bán kính tối thiểu là 500km, vậy cứ tăng thêm 1%, đồng nghĩa diện tích ảnh hưởng tăng thêm 1% diện tích bề mặt hành tinh. 15% diện tích bề mặt hành tinh, rốt cuộc có bao nhiêu sinh vật mạnh mẽ đã chết?
Châu Á là nơi đông dân nhất thế giới, hiển nhiên chết hàng ngày cũng là rất nhiều. Hắn chỉ toả tinh thần lực ra một chút, sau đó phát động kĩ năng Chúa tể của bóng đêm, hơn 100 vạn cái bóng đã bị thu gặt.
"Thao!!!! Nhiều vậy sao?! Vậy thu mấy lần chẳng phải là đủ lấy thịt đè người sao?! Còn kĩ năng thứ ba nữ-"
"Ô..ô..Ba ba..ô ô...?!"
Trần Du bị một tiếng gọi phá vỡ dòng suy nghĩ. Một cô bé tóc xanh lam nhạt ngắn ngang vai vừa mếu máo vừa gọi hắn.
Trần Du vội chạy đến chỗ cô bé rồi bế nàng lên rồi an ủi nàng.
"Diệp nhi ngoan sao lại tỉnh rồi?"
"Ta không nhìn thấy ba ba, nên sợ ba ba bỏ ta một mình."
Trần Du thực đau lòng nữ nhi, nữ nhi kiếp trước vì hắn mà phải vong mạng, đây một mực là cái gai trong lòng hắn.
"Ba ba không bỏ Diệp nhi, Diệp nhi đừng khóc có hay không hảo. Ngày mai ngươi mụ về, nếu ngươi khóc ngươi mụ phải đau lòng hỏng. Nào, nín đi."
"Ân."
"Ba ba đưa ngươi về ngủ có hay không hảo?"
"Ta ngủ cùng baba được không?"
"Được, được."
Trần Du bế Diệp nhi về phòng, đặt cô bé nằm cạnh hắn. Hai cha con ngủ ôm nhau ngủ, Thanh Diệp nằm trong lòng hắn, hai tay vẫn níu lấy áo hắn như sợ hắn rời xa.
. . .
"Ba ba, dậy đi ba ba, mặt trời chiếu đến mông rồi. Hì hì."
Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc đánh thức Trần Du.
"Diệp nhi dậy rồi sao."
"Hì hì, ba ba, bữa sáng xong rồi a, ta hôm nay làm bánh mì kẹp cho ba ba a nha."
"Diệp nhi thật hảo."
Hắn ngồi dậy, tinh thần đầy sảng khoái. Hắn không nhớ đã bao lâu hắn không cảm thấy sảng khoái như vậy. Hắn ném chiếc chăn phủ thân dưới ra. Lúc này côn thịt của hắn đang ở trạng thái thần bột, nhưng mọi lần đều sẽ bị quần lót ép lại. Giờ thì hay rồi, trực tiếp tạo thành cái chóp cao. Quần lót siêu co dãn trực tiếp bị phế a. Ai! Người côn to thật khổ. May mắn nữ nhi vừa ra ngoài, nếu không trực tiếp là xã hội tính tử vong. A! Nữ nhi mới ba tuổi a, nàng sẽ không để ý việc này.
Vệ sinh cá nhân xong, Trần Du đi ra bàn ăn cùng con gái. Căn biệt thự rộng lớn lại chỉ có hai cha con ở, nếu người nào không rõ lại chỉ tưởng Diệu nhi là mồ côi mẹ đâu. Thanh Diệu hí hửng ăn bánh mì sandwich với uống sữa, mặt đầy niềm vui.
"Ba ba, hôm nay mẹ về phải không, ta đã một tuần không thấy nàng."
"Đ-Đúng vậy... Hôm nay ngươi mụ mụ trở về a..."
Nhắc đến Thanh Tuyết, Trần Du thực sự không biết nói gì cho phải. Hắn có yêu nàng không? Có a. Nhưng nàng có yêu hắn không? Hỏi thừa, nàng nói chuyện bình thường với hắn đó đã là hết sức may mắn.
Hắn biết nàng ưa thích Diệp Phàm là do ảnh hưởng của ý chí thế giới a, kể cả những kẻ khác trong hậu cung của Diệp Phàm cũng thế. Về tài năng, hằn hình như không bằng Diệp Phàm, ngoại trừ đầu óc kinh doanh và trực giác, hắn hình như cái gì cũng không bằng Diệp Phàm. Về nhan trị, hắn nhan trị trước đây tự tin treo lên đánh Diệp Phàm, giờ thì cũng đừng nói, càng là nghiền ép, và hắn khẳng định côn thịt của hắn trước đây cũng lớn hơn Diệp Phàm a, hồi còn đại học cả hai đi tiểu chung không phải là ít, của Diệp Phàm chỉ là 10cm, hắn đã 15 16cm, giờ thì đừng nói, trổ mã lần hai hắn trực tiếp là 20cm, nghiền ép hoàn toàn Diệp Phàm a.
Nhưng là Diệp Phàm chính là có cơ sở cảm tình, dù đó chỉ là nhân hoạ đắc phúc nhưng chính là có cơ sở cảm tình. Còn Trần Du ngay từ đầu cảm tình đã là số âm, càng về sau càng chán ghét a, ai bảo hắn là nhân vật phản diện đâu? Hắn cũng đã tự hỏi rằng nếu như hôm nay Lãnh Thanh Tuyết trở về, thì hắn có hay không nên trực tiếp ly hôn nàng rồi một mình nuôi dưỡng nữ nhi, nhưng hắn cảm thấy Thanh Tuyết cũng không dễ dang buông Thanh Diệp, nên hắn quyết định tạm thời không nhắc ly hôn, dùng 8 năm này để hồi chuyển tâm ý nàng, dù sao nàng cũng là người hắn yêu, dù tình cảm nay cũng chẳng còn một phần mười so xưa.
Công ty Diệp Tuyết là do Trần Du một tay dựng lên từ thời đại học, chuyên về phân phối dịch vụ trên mạng. Đến khi cưới Thanh Tuyết, công ty hắn mới chỉ đạt khoảng 1 ức USD, nhưng cũng đủ thấy tài năng của hắn, từ không có gì sau 5 năm biến thành 100 triệu đô a. Có lẽ do đó nên Lãnh gia mới đành lòng gả con gái cho hắn và gây áp lực để Diệp Phàm ra nước ngoài.
Sau khi Thanh Diệp được sinh, công ty đã đổi tên thành Diệp Tuyết, nhưng ai không biết lại tưởng đổi tên là vì cô vợ của người sáng lập nhớ tình nhân của mình đâu. Không lâu sau khi Thanh Diệp sinh, Thanh Tuyết muốn làm chủ tịch, bởi thế Trần Du đành trao ghế chủ tịch cho nàng, còn bản thân làm phó chủ tịch kiêm toàn chức vú em, đôi lúc vẫn tham dự vào chuyện công ty nếu có phiền phức.
Cũng bởi thế, Thanh Tuyết mới có thể rút máu của Trần Du để bồi dưỡng Diệp Phàm a. Ai! Liếm chó liếm đến cái gì cũng chả còn. Lần này sau 8 năm nếu Thanh Tuyết chuyển tâm hồi ý? Tốt a, Diệp Phàm sẽ chết. Còn không? Xin lỗi rồi,Diệp Phàm vẫn sẽ phải chết. Trần Du và hắn chỉ có một kẻ được sống. Khi ngày đen tối bắt đầu, Diệp Phàm sẽ phải chết, Diệp Phàm không chết thì là hắn vong. Nhưng hắn lần này có 3812, chiến thắng sẽ chắc chắn là của hắn.