Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 116: Chuyện đại hôn

Hiện tại, khi nghĩ về khoảnh khắc ấy, Mộc Nhiêu Nhiêu vẫn còn cảm thấy giây phút đó nàng bị nhan sắc che mờ con mắt rồi, che mờ đến nỗi nàng cứ một mực đâm đầu vào.

Sầm Không hài lòng gật đầu, nhưng rất rõ ràng là, hành động cơ thể gật đầu hàm súc như thế không đủ để diễn đạt niềm vui bên trong lòng giáo chủ.

“Tốt lắm.”

Sầm giáo chủ lạnh lùng nặn ra hai chữ này.

Nếu như các giáo đồ khác thấy, nhất định sẽ ngơ ngác.

Gương mặt sắc lạnh của Sầm giao chủ là thứ mà họ hay thấy nhất, nhưng vui vẻ và ấm áp á… Xin lỗi, họ sẽ cảm thấy là bạn nhìn nhầm người rồi, trên gương mặt của Sầm giáo chủ tuyệt đối sẽ không có những biểu cảm như thế.

Hai người họ có được tính là kết hôn chớp nhoáng không nhỉ?

Sau khi Mộc Nhiêu Nhiêu nói xong cái câu “sáu ngày” thì trong lòng nàng đã trống rỗng. Lời nói cũng đã nói rồi, không thể nuốt lời được nữa.

“Ta không biết phải chuẩn bị những gì.”

Sống hết hai kiếp, bốn việc “hôn, tang, cưới, gả”, nàng cũng chỉ hoàn thành xong chuyện “tang”, còn ba việc còn lại nàng vẫn chưa có kinh nghiệm. Đương nhiên là không biết thành thân nên chuẩn bị gì rồi, Sầm Không và nàng đều không có cha mẹ… Ừm, nàng có Mộc Thải Thải.

Nhị bái cao đường, bái Mộc Thải Thải á?

Cho dù Sầm Không chịu lạy, thì Mộc Thải Thải dám nhận hay không vẫn còn là vấn đề.

Sầm Không không lo lắng việc chuẩn bị hôn lễ chút nào, trong giáo phái có Lý trưởng lão đã thành thân mười mấy lần.

Lý trưởng lão nam sủng vô số, nhiều như cá trích qua sông, lúc trẻ cũng là người giàu cảm xúc dễ rung động, trước sau thành thân không ít lần, tuổi cao rồi thì chán ghét chuyện tháng nào cũng làm tân nương nên từ đó phong kiệu, không gả nữa.

Sau khi làm một việc nhiều lần như thế, đương nhiên sẽ gần như là người trong nghề rồi.

Chuyện thành thân, về cơ bản thì chẳng ai có thể làm hoài riết quen cả, nhưng trong tà giáo lại có người hiểu rõ chuyện này là Lý trưởng lão.

Thợ may làm áo cưới, kiệu phu khiêng kiệu hoa, một mình bà ta đã có thể xử lý hết mọi chuyện này.

Sầm giáo chủ từ tốn nói: “Những việc cỏn con này nàng không cần bận tâm, bổn tọa tự biết cho người đi sắp xếp.”

“Nếu nàng có thời gian.”

Sầm Không khum cằm xuống: “Có thể ở bên cạnh bổn tọa được không?”

Sầm giáo chủ nói thẳng thắn như thế, Mộc Nhiêu Nhiêu lại không bình tĩnh được như hắn.

Gương mặt nàng sắp đỏ đến nơi rồi, ngay cả cổ nàng cũng biến thành màu hồng nhạt.

Trong lòng nàng thầm nghĩ, Mộc Nhiêu Nhiêu, bình tĩnh, tiết chế lại, đừng có đỏ lên chứ! Đỏ nữa thì mất mặt lắm!

Nhưng đáng tiếc cơ thể nàng trước giờ không nghe theo sự khống chế của nàng, nàng lập tức trở thành một trái táo đỏ đỏ ửng.

“Được, được, bên cạnh chàng như thế nào?”

Sầm Không chưa từng có kinh nghiệm yêu đương nghĩ một hồi, rồi bảo: “Nàng đợi chút.”

Nói xong, hắn đứng dậy đẩy cửa bước ra ngoài, tà áo phấp phới, động tác dứt khoát.

Nhìn bóng lưng bước ra ngoài của hắn, Mộc Nhiêu Nhiêu thở dài một hơi, căng thẳng quá đi.

Ở cái tuổi này rồi, ngoài những vận động cực hạn ra thì ít có việc gì có thể khiến nàng cảm thấy hưng phấn.

Nhưng mà, Sầm Không định đi đâu đấy?

Chưa từng hẹn hò yêu đương cũng chả sao, trong giáo phái có vị Lý trưởng lão từng thành thân mười mấy lần.

Khi có giáo đồ bảo Sầm Không có việc truyền bà ta đến, trong lòng Lý trưởng lão thấp thỏm vô cùng, chẳng lẽ suy nghĩ của bà ta bị người khác để ý rồi đi cáo trạng với Sầm Không sao?

Nếu đã thế, thì bà ta… lát nữa quỳ bước vào trong vậy.

Bà ta thấp thỏm bước vào sảnh Nghị Sự, khi nghe câu mà Sầm Không hỏi, Lý trưởng lão đứng ngơ ra vài giây, sau khi mừng thầm thì bà ta lại tò mò vô cùng.

Sầm Không hờ hững hỏi những trải nghiệm hẹn hò của bà ta cùng mười mấy đời tướng công của bà.

Mấy chuyện hẹn hò của Lý trưởng lão y chang nhau cả thôi, thì “ấy ấy” đó!

Nhưng bà ta càng tò mò là, muội muội của Mộc Thải Thải rốt cuộc có sức hút gì mà có thể làm cho Sầm Không say đắm?

Chẳng lẽ dùng yêu pháp gì sao!

Người hỏi là Sầm Không, Lý trưởng lão không dám khua môi múa mép, bà ta nghiêm túc nói vài việc cho hắn biết.

Lý trưởng lão nhìn lén biểu cảm của Sầm Không, dường như có vẻ không tệ, bà thấp thỏm dè dặt hỏi: “Giáo chủ, chẳng lẽ trong giáo phái có chuyện tốt gì ạ?”

Sầm Không nhìn bà ta, Lý trưởng lão vội bảo: “Tiểu nhân hoàn toàn chỉ là vui thay cho giáo chủ mà thôi! Tuyệt đối không có ý mạo phạm!”

“Bà nói không sai.”

Sầm Không nhẹ nhàng bảo: “Còn sáu ngày nữa, chuẩn bị cho tốt đi.”

Lý trưởng lão không dám tin, bà ta hỏi: “Ý của giáo chủ là?”

Sầm Không nhìn bà ta một cách chắc chắn: “Bổn tọa sắp đại hôn.”

Xém nữa là thở không ra hơi, không phải chứ, Sầm Không hai năm nay có thật sự bế quan đàng hoàng không vậy?

“Xin hỏi phải chuẩn bị những gì ạ?”

Sầm Không chà vào túi thơm đuổi muỗi treo trên lưng, hắn nghĩ một hồi rồi bảo: “Chiêu cáo toàn bộ võ lâm, cả giáo ăn mừng.”

Lý trưởng lão ngơ ngác.

Giáo Hỗn Luân kể từ thành lập đến nay, vì Diệt Thánh Tâm Pháp quá bá đạo nên các đời giáo chủ đều qua đời khá sớm, khi mà có sống được hay không cũng là một vấn đề thì ai mà nghĩ đến chuyện kết hôn chứ.

Và cũng tất nhiên, giáo Hỗn Luân cho đến hiện tại vẫn chưa có tiền lệ giáo chủ kết hôn, chưa từng tổ chức lễ tiệc đại hôn của giáo chủ.

Người trên giang hồ đều cho rằng, người tà giáo bọn họ đều không kết hôn!

Chiêu cáo toàn bộ võ lâm cũng có nghĩa là phải thông báo cho các môn phái lớn nhỏ trên giang hồ biết, ngươi có thể không đến, cũng có thể không tặng quà, nhưng ngươi phải biết chuyện này sẽ xảy ra.

Người trong giang hồ đều rất tám chuyện, hết cách rồi, các võ lâm hiệp sĩ thích ngâm thơ đối câu rất ít, rảnh rỗi không có việc gì làm thì uống rượu ăn thịt, khoác lác, rồi tám những chuyện dạo gần đây, ai biết được nhiều, biết được sớm thì tất là người đó có lề lối.

Nên mới có những kẻ chuyên bán tin tức đó.

“Giáo chủ, tiểu nhân chưa từng tổ chức lễ tiệc lớn như thế.” Lý trưởng lão xoa tay bảo.

Sầm Không thành thân, làm tốt thì là chuyện nên làm, còn nếu làm không tốt thì Lý trưởng lão có thể tưởng tượng được e là Sầm Không sẽ xé bà ta ra mất.

Sầm Không nhìn bà ta với ánh mắt sắc lạnh: “Làm không tốt ư? Hai năm không gặp, e là Lý trưởng lão đã quên tính tình của bổn tọa rồi.”

“Bổn tọa cho bà nhớ đòn, có được không?”

Thân hình mập mạp của Lý trưởng lão co rút lại: “Giáo chủ, tiểu nhân thật sự không đủ năng lực.”

Sầm Không mở mắt, giơ tay phải lên, năm ngón tay của tay phải co lại trở thành móng vuốt sắt nhọn.

Khi Sầm Không giơ tay ra, Lý trưởng lão cả người run rẩy, theo bản năng bà ta muốn né đi, nhưng một sức hút ngang tàn mang theo cơn gió lạnh lẽo dễ dàng hút bà qua đấy.

Sầm Không giơ móng vuốt lên, trong mắt Lý trưởng lão, nó như là móc câu sắc bén đến đoạt mạng, ham muốn sống sót của bà bỗng nhiên trỗi dậy, Lý trưởng lão theo bản năng mà nói to rằng: “Giáo chủ! Giáo chủ tha mạng! Tiểu nhân làm được! Có thể tổ chức được!”

Từ khi Sầm Không hiểu chuyện đến hiện tại, không có ngày gì đặc biệt đáng ăn mừng, cũng chẳng có chuyện vui gì, ngày đại hôn sắp đến, tuy Sầm giáo chủ nhìn có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn rất mong chờ.

Đại hôn rất quan trọng, sáu ngày trước khi đại hôn cũng được hắn “yêu chim yêu cả lòng”, mà trở nên quan trọng.

Vì thế nên Sầm giáo chủ không muốn thấy máu, hắn chỉ muốn hù Lý trưởng lão tí thôi.

Sầm Không bế quan hai năm, Lý trưởng lão cũng sống thư thả hai năm, Sầm Không vừa gặp đã cho bà ta một trận gió lốc vuốt máu, dọa bà ta mất nửa cái mạng.

Nhìn móng vuốt cách mặt bà ta chưa đến nửa lòng bàn tay, Lý trưởng lão dùng hết sức nuốt nước bọt vào.

Tay của Sầm Không nhìn vào vừa trắng sạch lại thon dài, đẹp như là đồ sứ. Nhưng Lý trưởng lão biết, tay của Sầm Không là vũ khí sắc nhọn nhất của hắn, bàn tay như ngọc ấy, khi bên ngoài phủ một lớp chân khí thì sẽ như cây bảo đao sắc bén chém sắt như tơ!

Ngón tay hình móng vuốt vừa được thả ra thì sức hút lớn mạnh đó cũng biến mất, Lý trưởng lão nhũn chân ngồi “phịch” xuống sàn.

“Tránh xa bổn tọa ra.”

“Dạ, giáo chủ.” Lý trưởng lão sau khi tránh được một kiếp liền nhanh chóng lăn lóc lùi về sau, co rút trên sàn không dám động đậy.

Mồ hôi lạnh làm ướt áo trong, việc Sầm Không xuất quan, Lý trưởng lão thật sự cảm nhận được rằng ngày tháng tốt đẹp của bà ta sắp kết thúc rồi.

“Bà có thể làm tốt không?”

Lý trưởng lão gật đầu lia lịa: ‘Dạ có thể! Tiểu nhân đã thành thân mười mấy lần, từng tổ chức mười mấy buổi tiệc lớn, cho nên có thể tổ chức một buổi yến tiệc lớn cho giáo chủ và giáo chủ phu nhân! Tiểu nhân bảo đảm sẽ, sẽ hoành tráng hơn cả lễ thành thân của hoàng thân quý tộc!”

Sầm Không lạnh lùng bảo: “Bổn tọa đợi đấy.”

“Dạ! Giáo chủ ngài cứ chờ tin tốt ạ!”

Chuyện xảy ra trong sảnh Nghị Sự, Mộc Nhiêu Nhiêu sắp trở thành vị giáo chủ phu nhân đầu tiên của giáo Hỗn Luân lại không biết gì.

Nàng ngồi một hồi, thấy Sầm Không chưa về thì liền chạy ra vườn, nàng muốn sắp xếp một cái chuồng cho Ba Tức.

Các giáo đồ trông coi ở trước cửa thấy vậy lập tức đến giúp đỡ, Mộc Nhiêu Nhiêu ngẩng đầu nhìn, ồ, là người vừa nãy bưng dụng cụ trà vào.

“Ta tự làm là được rồi, ta chỉ muốn sắp xếp một cái chuồng cho chú chó của ta thôi.” Mộc Nhiêu Nhiêu còn nói thêm một câu: “Giáo chủ đã đồng ý rồi.”

Mấy tiểu huynh đệ áo đen đều nói một cách không cảm xúc: ‘Giáo chủ có căn dặn, phu nhân muốn làm gì thì cứ căn dặn là được.”

Thấy thoái thác không được, Mộc Nhiêu Nhiêu chỉ có thể bảo mấy tiểu huynh đệ đó giúp một tay.

Làm một cái chuồng chó thôi, mà trước sau có năm sáu tên trai tráng lực lưỡng vây quanh nàng, thật gượng gạo quá đi.

Khi Sầm Không quay về thì thấy cảnh tượng đó.

Mộc Nhiêu Nhiêu nhỏ nhắn bị năm sáu tên trai tráng lực lưỡng vây quanh, biểu cảm mọi người đều rất nghiêm túc, người không biết còn tưởng đang làm nhiệm vụ nghiêm túc khó khăn gì đó.

Mộc Nhiêu Nhiêu có cảm giác như là nàng là một bộ phim tài liệu “Ta sửa văn vật tại cung nào đó”….

Thật ra, mọi người đang đồng tâm hiệp lực sửa chuồng chó.

“Lui xuống đi.”

Sầm giáo chủ hạ lệnh, năm sáu tên trai tráng lực lưỡng đó vội lui ra cái “vèo”, Mộc Nhiêu Nhiêu ngơ ra, nàng ngơ ngác, có thứ gì họ thấy mà nàng không thấy sao, dọa nàng chết khϊếp vội nhìn xuống chân, đâu có gì đâu.

Khi nàng ngẩng đầu lên thì thấy ngay Sầm Không đang ở trước mặt.

Hửm? Sao nhìn có vẻ như hắn đang giận thế.

Lúc nãy khi đi ra ngoài, giáo đồ nào chọc giận chàng ấy sao?... Người đó còn ổn không vậy?

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Sao thế?”

Sầm Không: “Không có gì.”

Không gì thì lạ thật đấy, biểu cảm của Sầm Không có chút thay đổi, radar của Mộc Nhiêu Nhiêu nhạy bén lắm, nhạy bén đến độ có thể cảm nhận được.

“Ai chọc chàng giận à? Chàng có thể nói với ta, tuy là ta không làm được gì.”

Dù sao hai người họ 6 ngày sau là thành hôn rồi, nàng thuộc tuýp người có chuyện gì cũng mong đối phương nói thẳng ra với nàng.

Đừng kìm nén, đừng hiểu lầm, đừng để nàng phải đoán đã xảy ra chuyện gì.

Thế giới hiện đại thì nàng còn đoán được đại khái, còn thế giới kiếm hiệp, nàng chịu thua, thật sự đoán không ra.

Sầm Không hỏi nàng với ánh mắt kì lạ: “Nàng nói, bổn tọa đang giận à?”

Mộc Nhiêu Nhiêu gật đầu: “Chàng không cảm nhận được sao?”

Sầm Không như là nghe được lời gì hay ho lắm, bảo: “Nói thế thì bổn tọa thật sự không ngờ đến.”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Sầm Không nghĩ một hồi rồi bảo: “Ngày mai, ta phái hai nữ giáo đồ đến hầu hạ nàng.”

Hắn không thích một đám nam giáo đồ vây quanh nàng mãi, khiến hắn ngứa tay.

Mộc Nhiêu Nhiêu ngộ ra vài giây, nàng mím môi nhịn cười, nhưng nhịn được vài giây thì không nhịn nổi nữa.

Nàng cười hỏi: “Chàng đi làm gì thế?”

Sầm Không: “Ta đi sắp xếp chuyện đại hôn.” Nghĩ đến lời đề nghị của Lý trưởng lão, Sầm Không hờ hững nói: “Bổn tọa đưa nàng đi dạo hồ nhé?”

Người còn sáu ngày nữa thì thành hôn, chẳng phải nên yên lòng chuẩn bị việc thành thân sao?

Nhưng khi nghe lời mời của giáo chủ, Mộc Nhiêu Nhiêu vẫn không kiềm được mà bảo: “Đi! Có mỹ nhân biểu diễn nhạc cụ không?”

Chẳng phải trong phim đều thế sao, ngắm phong cảnh, nghe đàn tấu, ngắm mỹ nhân.

Sầm Không mặt đầy sắc lạnh: “Mỹ nhân? Bổn tọa biết đàn đàn tranh và tỳ bà.”

Mộc Nhiêu Nhiêu cuối cùng cũng không kiềm được mà cười “phụt” ra.

Sầm giáo chủ, thật sự đáng yêu quá đi mất.

Vài ngày sau, tại phái Thanh Sơn.

“Ngươi nói lại lần nữa xem?”

Hoắc Bố Xương không giữ được hình tượng vị trưởng lão hòa nhã nữa rồi, hỏi một cách khó tin.

“Bẩm chưởng môn, thiệp mời của giáo Hỗn Luân vừa đến, Sầm Không chưởng môn sẽ đại hôn vào ngày hai mươi sáu, cũng tức là hai ngày sau.”

“Sao có thể? Hắn đã đột phá cấp chín rồi sao?”

Hoắc Bố Xương đi qua đi lại trong phòng, trên mặt khó giấu được nỗi lo lắng.

“Lã Tiêu và Cung Câu Nhân về chưa?”

Nam nữ chính nguyên tác Lã Tiêu và Cung Câu Nhân vì tình tiết chuyện bị lệch nên hiện giờ vẫn còn đang dây dưa với các nhân vật phản diện.

“Bẩm chưởng môn, vẫn chưa ạ.”

“Hai kẻ vô dụng!”

Hoắc Bố Xương ép mình bình tĩnh lại, ông ta ngồi trên ghế tre vắt óc suy nghĩ, một hồi lâu sau, cuối cùng cũng nghĩ ra đối sách.

“Đưa tai qua đây.”

Ông ta đã không còn thời gian để đợi tiếp nữa, nhất định phải ra tay sớm, để tránh đêm dài lắm mộng.

Sầm Không hai năm trước tình tính lạnh lùng như người giả, khiến ông ta không có điểm nào để ra tay được.

Vậy mà hắn lại sắp thành thân rồi, thế chẳng phải tận tay đem nộp thóp cho ông ta sao?

Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Bố Xương cũng sắp đi bán muối rồi, bước vào vết xe đổ của Bốc Tương Hoắc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất