Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 125: Tìm thấy nàng rồi

Tuy rằng Hoắc Bố Xương rất muốn ép hỏi Mộc Nhiêu Nhiêu về chuyện tâm pháp giả, nhưng tình thế hiện giờ rõ ràng không cho phép ông ta làm như vậy.

Ông ta không ngờ rằng hành động của giáo Hỗn Luân lại nhanh đến như thế! Thậm chí không đợi đến bình minh, nửa đêm đã xông vào!

Cánh cổng của phái Thanh Sơn đã bị hai chưởng của Lý trưởng lão nổ tung, các đệ tử gác đêm nhanh chóng bày trận pháp tấn công và phòng thủ, lớn giọng quát: “Kẻ nào dám xông vào phái Thanh Sơn!”

Lý trưởng lão thu tay về, đôi mắt tia mỹ nam quét một vòng qua khuôn mặt của các đệ tử phái Thanh Sơn, không tồi, không tồi, dung mạo cũng được.

Khẽ khàn xoay hông phải một cái, Lý trưởng lão tự nhận bày ra một tư thế thướt tha quyến rũ, phong tình vạn chủng mở miệng: “Giáo…”

Mộc Thải Thải đứng trên tấm bảng hiệu trước cổng phái Thanh Sơn, thấy Lý trưởng lão ở kia cọ tới cọ lui nửa ngày bày tư thế, đơn giản mở miệng nói: “Giáo Hỗn Luân.”

Lý trưởng lão bị cướp lời, miệng bối rối: “…” Không phải chứ, tại sao mỗi lần bà ta đang định chơi trội thì đều bị Mộc Thải Thải cắt ngang vậy!

Các đệ tử của phái Thanh Sơn nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc: “Mau đi báo cáo chưởng môn, giáo Hỗn Luân xông vào rồi!”

Đệ tử hồi báo còn chưa kịp đi, một cỗ sức hút cực lớn từ trong l*иg ngực đã truyền đến. Hơn chục đệ tự gác đêm bị cơn lốc hút tới xung quanh Sầm Không.

“Nói, chưởng môn của các ngươi ở đâu?”

Các đệ tử tuy rằng trong lòng hoảng sợ, nhưng ngoài mặt lại mạnh miệng: “Có gϊếŧ ta thì ta cũng sẽ không nói cho ngươi!”

Đôi mắt của Lý trưởng lão sáng lên, quật cường như vậy, bà ta thích!

“Giáo chủ, ngài cứ giao bọn chúng cho tiểu nhân đi, tiểu nhân có thể hỏi ra nhanh thôi!” Lý trưởng lão vừa nói vừa cởi y phục, trong lòng nghĩ: Phát tài rồi, nhiều thanh niên tài năng tuấn tú như vậy, chuyến đi này bà ta đi không uổng đâu.

Sầm Không lạnh lùng liếc bà ta một cái, Lý trưởng lão đưa tay cởi thắt lưng một hồi, sau đấy lại buộc lại nguyên vẹn: “Ngài tới, ngài tới đi, tiểu nhân nhiều lời rồi.”

Đáng tiếc, với ánh mắt này của giáo chủ, đám người tài tuấn này chắc có lẽ lành ít dưỡng nhiều rồi.

Màn đêm đen kịt bao phủ, Sầm Không vận khí đan điền, dùng giọng nói hùng hồn vang vọng phái Thanh Sơn: “Hoắc Bố Xương, cút ra đây.”

Giọng nói của Sầm Không như tiếng chuông đồng của một ngôi chùa cổ, lan tỏa theo từng vòng.

Giọng nói đột ngột khiến Mộc Nhiêu Nhiêu cùng Hoắc Bố Xương đều sửng sốt.

Thịch thịch thịch, tim nhảy dựng lên đập như trống dồn, chóp mũi Mộc Nhiêu Nhiêu Nhiêu bỗng chua xót, nàng từng đợt hít vào thật sâu, kìm nén tuyến lệ sắp tuôn xuống của mình.

Trong lòng nghĩ: Còn chưa đến lúc, phải nhẫn nhịn thêm một canh giờ nữa rồi hẵng vỡ đê.

“Không ngờ Sầm giáo chủ lại đến nhanh như vậy. Xem ra, phu nhân đây rất nóng ruột.” Hoắc Bố Xương ác ý thì thầm.

Mộc Nhiêu Nhiêu nói không chút lưu tình: “Ông chưa thành thân, đương nhiên sẽ không hiểu.”

“Lão phu không hiểu cũng không sao, biết Sầm giáo chủ quan tâm đến ngươi là được. Ngươi nói xem, nếu như lão phu dùng ngươi để đổi “Diệt Thánh Tâm Pháp”, thì hắn ta có giao cho ta không?”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ông cứ việc thử.”

Hoắc Bố Xương: “…” Tới thời điểm mấu chốt này rồi mà sao nàng ta còn có thể thờ ơ như vậy được chứ? Hay là thật sự không có tình nghĩa gì với Sầm Không?

“Phu nhân, lão phu vẫn luôn rất tò mò, không biết phu nhân có thể giải đáp nghi hoặc cho lão phu không?”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Không giải thích đâu, đừng hỏi.”

Hoắc Bố Xương che miệng phá lên cười, ngón út vô thức hơi nhếch lên.

“Lão phu thật sự rất muốn biết, phu nhân rõ ràng biết mình đang ở trong hang cọp, làm sao có thể bình tĩnh như vậy được.”

Nha đầu này tuy rằng một bụng ý nghĩ xấu, có nói như thế nào cũng như chọc giận người ta. Nhưng Hoắc Bố Xương không thể không thừa nhận, nữ tử này rất can đảm.

Trong hoàn cảnh bất lợi mà vẫn có thể đối phó với ông ta, mặt không đổi sắc.

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ngưỡng mộ sao? Trời sinh rồi, ông học không nổi đâu.”

“Mặc dù lão phu còn muốn nói chuyện với phu nhân nhiều hơn nhưng hiện giờ còn có chuyện khó khăn cần lão phu đi giải quyết. Đợi khi mọi chuyện lắng xuống, lão phu sẽ từ từ nói chuyện với phu nhân.”

Hoắc Bố Xương vén tóc mai ra sau tai, sửa sang lại một chút vết gấp trên vạt áo.

“Phu nhân muốn biết trọng lượng của mình trong lòng Sầm Không không?”

Mộc Nhiêu Nhiêu ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta, không nói một câu nào, ánh mắt vô tình liếc về phía sau lưng của ông ta.

Hoắc Bố Xương không nhận ra điều đó, tiếp tục nói: “Phu nhân ở trong lòng hắn càng quan trọng thì đối với lão phu càng có lợi.”

“Được rồi, lão phu đi gặp Sầm giáo chủ trước, phu nhân nghỉ ngơi một chút đi.”

Hoắc Bố Xương vừa muốn xoay người, đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng bật ra. Ông ta ngẩng đầu lên, Mộc Nhiêu Nhiêu đợi thời khắc này, lấy ấm trà giấu trong chăn ra, nhảy xuống giường.

Hoắc Bố Xương lập tức nhìn về phía Mộc Nhiêu Nhiêu, làm tư thế phòng ngự. Ai ngờ, đệ tử canh giữ ở trên xà ngang không biết bị ai đánh rơi xuống, “ầm” một phát rơi trúng lên người Hoắc Bố Xương.

Một nam tử thành niên năm sáu chục cân, từ độ cao hơn hai mét rơi xuống, sự nặng nề vô độ đấy khiến Hoắc Bố Xương ngay lập tức bị hôn mê.

Giơ ấm trà lên, Mộc Nhiêu Nhiêu cẩn thận xem xét hai người xếp chồng lên nhau ở trước mặt.

Sau khi xác nhận rằng cả hai đã hôn mê, Mộc Nhiêu Nhiêu ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Cung Câu Nhân đang ngồi xổm trên xà ngang.

Vừa rồi, khi Hoắc Bố Xương buông lời hung ác với nàng, nàng nhìn thấy một bóng đen từ phía đường chéo lao tới xà ngang.

“Ngươi vào đây khi nào thế?” Mộc Nhiêu Nhiêu hỏi.

“Lúc Vương Cô bước vào.”

Vương Cô chính là Dung ma ma.

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ngươi muốn thả ta đi hả?”

Cung Câu Nhân phức tạp nhìn nàng, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi thôi mà thanh niên tuấn tú này đã trải qua không ít thế sự xoay vần, thậm chí còn mọc cả ria mép.

Cả người như mất đi lớp vỏ ngây thơ tin vào chân, thiện, mỹ, trông dáng vẻ cũng thông minh hơn hẳn.

Cung Câu Nhân: “Giáo chủ giáo Hỗn Luân đến đón cô rồi, đi thôi.”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Sư phụ của ngươi tỉnh lại thì phải làm sao?”

Cung Câu Nhân: “Việc này vẫn là việc riêng của phái Thanh Sơn bọn ta, không thể tiết lộ ra ngoài. Lần này là phái Thánh Sơn của bọn ta không đúng, đã động chạm tới phu nhân. Hôm khác Câu Nhân sẽ đến giáo Hỗn Luân tạ lỗi.”

Lại đến nữa, vị tiểu lão đệ này thật đam mê cống hiến mà.

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Lúc nào ngươi cũng thích ôm đồm việc lên người mình làm cái gì vậy? Ngươi là chưởng môn của phái Thanh Sơn sao? Là ngươi trói ta đến đây à? Liên quan gì đến ngươi! Trong chuyện này, ngươi cũng được tính như xen vào một việc, nhưng là chuyện tốt, chính là thả ta ra.”

“Còn nữa.” Mộc Nhiêu Nhiêu từ dưới đệm lấy ra cái hộp nhỏ, rồi trực tiếp đút ngân phiếu vào trong quần áo.

“Ngươi mở khóa cái này ra đi.”

Cung Câu Nhân: “Đây là?”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Sư phụ của ngươi nợ ta.”

Đợi đến khi Cung Câu Nhân phá được ổ khóa, Mộc Nhiêu Nhiêu soi ánh nến xem, quả nhiên là khế nhà và khế đất của phái Thanh Sơn.

Cung Câu Nhân vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao sư phụ lại đưa cái này cho cô?”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ta đã từng nói ông ta khó giữ được khí tiết tuổi già, tất cả những thứ này đều vì chuyện gì ngươi cũng hiểu mà!”

Trong ánh mắt kinh ngạc của Cung Câu Nhân, Mộc Nhiêu Nhiêu nhét khế nhà và khế đất vào trong quần áo, vỗ vỗ l*иg ngực căng phồng. Từ đáy lòng Mộc Nhiêu Nhiêu dâng lên một cảm giác thỏa mãn, đúng là trong sách tự có phòng vàng.

“Tới chỗ nào đây?”

Ánh mắt của Cung Câu Nhân nhanh chóng xoay vòng: “Phu nhân, đó là khế nhà của phái Thanh Sơn bọn ta…”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ta biết, chưởng môn của các ngươi tự nguyện đưa cho ta thì chính là của ta, nói cách khác…” Ánh mắt nàng xoay một vòng quanh căn quanh phòng, ngón trỏ tay phải cũng vẽ ra một vòng tròn: “Hiện giờ, cả phái Thanh Sơn của các ngươi đều là của ta. Đương nhiên chỉ có cơ sở vật chất thôi, chính là nhà và đất. Đợi sau khi ta và tướng công bàn bạc xong thì sẽ xem xét xem nên bán lại cho các ngươi, hay là thu tiền thuê theo thời hạn.”

Cung Câu Nhân: “…” Sự việc tại sao lại biến thành như vậy?

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Còn về chuyện của sư phụ ngươi, chúng ta sẽ thảo luận xong. Dù gì thì sư phụ ngươi cũng không phải chỉ cần cho bọn ta một lời giải thích là đủ, ngươi hiểu ý của ta chứ?”

Hoắc Bố Xương đã làm quá nhiều chuyện xấu trong mấy chục năm qua rồi, có rất nhiều vụ án không đầu mối đang đợi ông ta tự thú.

Cung Câu Nhân đau lòng gật đầu: “Cung Câu Nhân đã hiểu, tuyệt đối sẽ không bao che.”

Mộc Nhiêu Nhiêu hài lòng gật đầu: “Như vậy được rồi, tiền thuê nhà tháng này ta sẽ hào phóng một chút, miễn cho các ngươi, sau này hẵng bàn bạc sau.”

Ân sư trở thành hung đồ, thế hệ võ thứ hai trở thành phòng nô*. Hai đả kích lớn khiến nam tử hán Cung Câu Nhân cũng phải cong lưng.

(*: thuê phòng)

“Vâng, phu nhân, phu nhân yên tâm, phái Thanh Sơn bọn ta sẽ không quỵt nợ…”

Mộc Nhiêu Nhiêu nhướng mày: “Sư phụ ngươi rất thích dùng tiền bạc để bày mưu đồ, ngươi nhất định đừng học theo ông ta.”

Cung Câu Nhân: “…”

Khổ sở quá rồi, hắn ta thực sự rất muốn khóc lóc thảm thiết.

Mộc Nhiêu Nhiêu mang theo một khoản tiền rất lớn, trên tay cầm cây đao tiện tay lấy từ chỗ của Cung Câu Nhân để phòng thân.

Đến đây nhiều ngày như vậy rồi mà nàng chưa từng ra khỏi phòng. Trong sân không có ai, bên ngoài mơ hồ có tiếng đánh nhau.

Âm thanh ồn ào đó, ở trong tai nàng lại là âm sắc dễ chịu nhất.

Hướng về chỗ ồn ào, Mộc Nhiêu Nhiêu sải bước chạy ra bên ngoài.

Âm thanh càng ngày càng gần, lượng người cũng dần dần tăng lên. Các đệ tử của phái Thanh Sơn đang lộn xộn thành một vòng, những vết máu cũng loang lổ trên áo choàng màu lam nhạt của bọn họ.

Bọn họ sợ hãi, la hét và bỏ chạy.

“Sao chưởng môn còn chưa tới!”

“Đại sư huynh đâu? Tại sao đại sư huynh cũng không ở đây?”

“Người của giáo Hỗn Luân là một lũ điên! Mọi người nhất định phải cẩn thận!”



Mộc Nhiêu Nhiêu lẻn vào phòng bên, trộm một cái áo choàng của phái Thanh Sơn mặc vào, cùng những người khác chạy về phía trước: “Bên ngoài như thế nào rồi?”

Đệ tử bên cạnh nhìn có vẻ vừa mới tỉnh dậy nheo mắt nhìn nàng: “Ta chưa từng trông thấy ngươi.”

Mộc Nhiêu Nhiêu nói: “Ta là người mới tới, Cung Câu… Cung sư huynh đưa ta về.”

Đệ tử nghe xong thì không nghi ngờ gì nữa: “Ta cũng vừa bị gọi dậy, bên ngoài đánh nhau rất ác liệt! Nghe sư huynh vào băng bó vết thương nói, giáo Hỗn Luân có cả con dơi tinh! Người lớn như thế này này! Còn có một mụ, túm người đem lên trời, rồi lại thả móng vuốt ra! Có một sư huynh đã bị ngã gãy chân rồi!”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “… Có gì nữa không?”

Người đệ tử nói: “Còn có một lão nương, già rồi mà còn đa tình, thích lôi kéo các đệ tử đến góc tường, cũng không biết dùng loại công pháp gì mà các đệ tử bị đưa vào đều thất thần!”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “… Còn giáo chủ, giáo chủ của bọn họ đâu?”

Người đệ tử: “Giáo chủ của bọn họ…”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “Thế nào?”

Người đệ tử trợn tròn hai mắt: “Nghe nói rất lợi hại!”

Mộc Nhiêu Nhiêu: “…”

Đi theo đám người chen lấn ra ngoài sân, đệ tử bên cạnh giọng điệu không tốt đột nhiên nói nhỏ: “Nhìn đi, kia chính là giáo chủ của bọn họ!”

Không cần hắn ta nhắc nhở, vừa ra tới sân, Mộc Nhiêu Nhiêu đã trông thấy hình bóng đó.

Một thân bạch y, đứng giữa đám đông ồn ào.

Khung cảnh đổ nát thê lương, gào rống chém gϊếŧ, nhưng hắn không hề bị ảnh hưởng.

Trong vòng nửa trượng quanh người, không ai dám đến gần. Hơn một trăm đệ tử của phái Thanh Sơn tạo thành một vòng vây quanh hắn, tay cầm kiếm, một đoàn người xoay tròn giống như đang chơi trò ném khăn tay…

Các đệ tử của phái Thanh Sơn căn bản chưa từng trông thấy một môn phái nào giống như giáo Hỗn Luân. Không người nào xuất chiêu lẽ thông thường. Thứ luyện được đều là tà môn ma đạo, khiến bọn họ không thể xuống tay.

Người của giáo Hỗn Luân không có quan niệm đạo đức, cũng không có thị phi đúng sai.

So với việc nói bọn họ đang gϊếŧ người, không bằng nói bọn họ đang “chơi” thì đúng hơn, chẳng khác nào đơn phương hành hạ đến chết như mèo vào chuột.

Nếu là người bình thường, sau khi bị chém, bị đâm, bị trọng thương thì sẽ khϊếp đảm, sẽ lùi bước.

Nhưng người của giáo Hỗn Luân không giống như vậy, máu tươi cùng đau đớn sẽ chỉ làm bọn họ càng thêm hưng phấn.

Đám đệ tử vừa mới ra khỏi cửa, nhìn thấy cảnh này thì không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, tinh thần chiến đấu đã tiêu hao một nửa.

“Này, người mới tới, ngươi đừng hấp tấp, nếu không sẽ chết đấy!” Đệ tử phái Thanh Sơn ở phía sau kêu lên.

Chỉ thấy đệ tử mới đến kia hai mắt to tròn, sau khi trông thấy giáo chủ giáo Hỗn Luân liền giống như con la bị động kinh, co chân mà chạy, một đường chạy thẳng tới mục tiêu.

Tất cả đệ tử đều sững sờ, nhìn nàng một vòng chạy vội, hướng về các đệ tử phái Thanh Sơn đang tạo thành một vòng tròn: “Tránh ra!”

Tầm nhìn của đám người đều bị Mộc Nhiêu Nhiêu thu hút, cũng không chú ý tới.

Khi Sầm Không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc chạy về phía hắn, đôi móng vuốt của hắn đột nhiên thả lỏng, đồng tử sáng chói nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người chạy tới, không hề chớp mắt.

Bởi vì đôi mắt của Mộc Nhiêu Nhiêu đỏ ửng, biểu cảm kích động, các đệ tử đang vây quanh Sầm Không còn tưởng rằng nàng đến để liều mạng với Sầm Không nên đều lần lượt tránh ra tạo thành một đường.

Kết quả mọi người nhìn thấy nữ tử mặc áo choàng phái Thanh Sơn kia chạy vào vòng vây của Sầm Không liền ném kiếm đi. Hai tay mở ra, giống như một con gấu túi bổ nhào lên người Sầm Không.

Giáo chủ tà giáo giữ eo nữ tử, cánh tay trái ôm chặt lấy nàng, tay phải ấn vào sau gáy nàng, áp về phía mình.

Dưới cái nhìn của hàng trăm người, đệ tử này không hề muốn tách rời giáo chủ giáo Hỗn Luân, vương vấn không dứt được.

Những đệ tử phái Thanh Sơn muốn ngăn Mộc Nhiêu Nhiêu lại: “…”

Đây là chiêu thức gì thế?...

Tác giả có lời muốn nói: Sầm giáo chủ cuối cùng cũng đón được Nhiêu Nhiêu “thắng lớn trở về”.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất