Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 152: Polka Hoan Hoan

Sau khi lớp mười một phân khoa, Đồ Hoan Hoan, Lý Miểu đi tới lớp khoa xã hội, Polka nghe theo lệnh của Tiếu Hi Hi, cũng đi theo vào lớp xã hội. Polka và Tiếu Hi Hi đều giống nhau, Toán Lý Hóa đều có thành tích xuất sắc nhất, Ngữ văn lại sai be bét, thậm chí bị bạn học cùng lớp lấy đó mà đùa cợt, suýt chút nữa khiến cho giáo viên Ngữ văn tức đến mức mắc bệnh tim.

“Hai người đó! Khoa tự nhiên có thành tích tốt như vậy nên thầy cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần hai đứa bỏ chút tâm tư vào môn Ngữ văn này, nâng cao điểm số một chút là được. Cái bài đọc hiểu này, sao hai đứa có thể làm sai giống hệt nhau đến vậy? Nếu không phải là ngồi xa nhau thì thầy còn nghĩ là hai đứa chép bài nhau đó!”

Giáo viên Ngữ văn ngồi trên ghế có vẻ như vô cùng đau lòng nhưng lời nói lại nhẹ nhàng vui vẻ, giáo viên cầm ly trà lên, uống một ngụm cho thông cổ họng.

Đề văn là phân tích một đoạn tác phẩm, tình cảnh là tác giả đang cầm trong tay hoa quả mà ba anh mua, nhìn ba mình đầu tóc đã lấm tấm sợi bạc và đôi mắt vẩn đυ.c, cổ họng nghẹn ngào.

Hỏi: Lúc này, trong lòng tác giả có cảm giác như thế nào?

Đáp án chính xác là tác giả nhìn thấy ba mình đã già, cảm thấy không thể làm gì với thời gian tàn khốc, vừa đau lòng vừa hổ thẹn.

Nhưng mà, Tiếu Hi Hi trả lời là: Tác giả đang nghĩ ‘ba à, con đi rửa trái cây, ba chờ con một chút’.

Polka trả lời: ‘Ba, mua thiếu trái cây rồi, con đi mua thêm nha’.

Giáo viên Ngữ văn đọc tới đây, suýt chút nữa là không thở nổi.

“Không phải phân ban rồi sao, hai đứa nhanh tới lớp khoa tự nhiên đi.”

Polka kiên định mà nói: “Không, thưa thầy, em muốn vào lớp xã hội.”

Giáo viên Ngữ văn còn nghĩ bản thân nghe nhầm: “Em nói cái gì?”

“Lớp xã hội, em đã quyết định rồi.”

Đang đùa đấy hả? Đừng nói tới thành tích môn Văn vô cùng tệ hại của Polka, chỉ nói tới thiên phú về khoa tự nhiên như vậy thì sao có thể lãng phí được?

Giáo viên Ngữ văn đặt bình trà xuống, nói lên những lời rất chân thành: “Polka à, em đã nói chuyện này với ba mẹ em rồi chứ?”

Polka liếc mắt nhìn Tiếu Hi Hi.

Giáo viên Ngữ Văn: “Em nhìn bạn ấy làm gì? Thầy hỏi đang hỏi em đó.”

Mọi chuyện của Polka ở tinh cầu Lam Sắc đều phải nghe theo Tiếu Hi Hi, nhìn thấy Tiếu Hi Hi không hề đưa ra mệnh lệnh gì khác nên anh ta lập tức gật đầu một chắc nịch “Đã nói rồi ạ, khoa xã hội.”

Giáo viên Ngữ văn: “Thành tích những môn tự nhiên của em tốt như vậy, không qua khoa tự nhiên học thì quá đáng tiếc.”

Polka: “Không đáng tiếc.”

Giáo viên Ngữ văn nhìn dáng vẻ đầy quyết tâm của anh ta, chỉ có thể cố gắng dùng lời nói để khuyên ngăn: “Em nghĩ kỹ tương lai muốn làm nghề gì chưa? Bây giờ em học khoa xã hội thì tương lai sau này tám chín phần phải thi vào chuyên ngành khoa xã hội đó.”

Polka: “Em muốn làm chiến sĩ vũ trụ.”

Tiếu Hi Hi âm thầm đẩy anh ta một cái.

Polka vội vàng thay đổi: “Em muốn trở thành…” Anh ta thật sự không biết mình muốn làm gì.

Giáo viên Ngữ Văn: “Thấy không, đến bản thân em còn chưa biết mình muốn làm gì, về nhà cố gắng nói chuyện với người nhà của em rồi quyết định lại sau.”

Quan trọng là ông còn muốn sống thêm hai năm nữa, đừng để Polka lại đây sẽ làm ông tức giận thêm.

Đáng tiếc, những lời nói chân thành của giáo viên Ngữ văn cũng không thể thay đổi suy nghĩ của Polka và “ba mẹ” anh ta, anh ta nhất quyết phải tới khoa xã hội. Tiếu Hi Hi và Sở Hoài Nam chọn khoa tự nhiên, không ngờ là Lưu Thăng, La Kính và Tư Đồ Chấn Nhϊếp cũng học ở khoa tự nhiên.

Sở Hoài Nam nghe Tiếu Hi Hi giới thiệu về Polka, nghe nói là bạn học cấp hai của cô. Nhưng sức quan sát của Sở Hoài Nam rất nhạy bén, cậu nhanh chóng cảm nhận được Tiếu Hi Hi và Polka có nhiều điểm tương đồng với nhau.

Ở một số mặt đều khá “tự nhiên”, nói thẳng ra là hơi ngốc.

Những môn khoa tự nhiên đều vượt trội hơn người, khả năng vận động càng siêu đẳng, liên kết những điểm giống nhau này, trong lòng Sở Hoài Nam có một suy đoán rất táo bạo.

Suy đoán này khiến cậu đột nhiên cảm thấy nghẹt thở, sau đó, cậu càng quan sát cẩn thận hơn, càng nhìn càng cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng.

Tuy suy nghĩ này thật sự rất là hoang đường nhưng chỉ có khả năng này mà thôi.

“Chị họ” của cậu có thể không phải là chị họ, chị họ “Tiếu Hi Hi” thật sự có thể đã bị quỷ nhập vào người rồi.

Hoặc là có một sinh vật kỳ diệu nào đó chiếm lấy thân thể của Tiếu Hi Hi và Polka, sinh vật này có phản ứng tư duy rất nhanh, cử chỉ rất giống con người nhưng về mặt tình cảm thì hơi ngu ngốc.

Sở Hoài Nam không biết, cậu đứng cách sự thật chỉ có vài bước mà thôi.

Nhưng cậu cũng không nói cho bất kì ai suy đoán của mình.

Cho dù “Tiếu Hi Hi” không phải người thì đã sao chứ?

Ngay từ khi bắt đầu, Tiếu Hi Hi này đã làm bạn với cậu cho tới hiện tại rồi.

Khi cậu bị đổ nước lạnh đầy người, chỉ biết co rút trên sàn nhà ở nhà vệ sinh nam, buổi tối bị ác mộng vây quanh, ngủ không ngon giấc… Toàn bộ những năm tháng trưởng thành của cậu, thời khắc mà cậu gian nan, nhạy cảm nhất, chỉ có Tiếu Hi Hi ở bên cạnh cậu.

Vì vậy, cậu nhất định phải giữ kín bí mật này, đồng thời giúp cho Tiếu Hi Hi che giấu cho kỹ, không để cho bất kì người nào phát hiện.

Nhưng đối với “Polka”, có thể coi là đồng loại của Tiếu Hi Hi, Sở Hoài Nam vẫn có sự đề phòng.

Nếu như trên thế giới này chỉ có một người là sinh vật tương tự với Tiếu Hi Hi thì cậu hy vọng kẻ đó là bản thân cậu, cho dù không phải người thì cũng không quan trọng.

Có lẽ xuất phát từ việc có cái nhìn khác về Polka, khi cậu đối xử với Polka thì đều dùng góc độ đánh giá để quan sát anh ta.

Một số tình tiết trong sách không thể thay đổi, vẫn cứ đúng hạn mà tới.

Những cảm xúc trong tuổi dậy thì của các thiếu nữ đột nhiên phát triển thành yêu thích khi nhìn thấy Tư Đồ Chấn Nhϊếp lớn thành một thiếu niên. Đồng thời, Đồ Hoan Hoan vẫn luôn cùng đi tới trường với Tư Đồ Chấn Nhϊếp cũng trở thành cái đinh trong mắt của nhóm người đó.

Ban đầu chỉ là những trò đùa cho vui, Đồ Hoan Hoan cũng cho là trùng hợp nên không để trong lòng. Mãi cho tới một lần kia, mấy nữ sinh chặn cô ấy lại trước cửa lớp học, rồi kéo cô ấy tới chỗ khuất ở sau tòa nhà.

Đồ Hoan Hoan mới nhận ra là cô ấy bị người ta nhắm tới.

“Mày thật là chướng mắt.” Nữ sinh dẫn đầu học lớp sát vách lớp khoa xã hội, Đồ Hoan Hoan thấy cô ta cao lớn xinh đẹp, còn từng nhảy street dance trong buổi tiệc liên hoan của trường học.

Đồ Hoan Hoan dùng ngón tay cái và ngón trỏ để xoa xoa góc áo, nhằm giảm bớt sự căng thẳng của bản thân: “Tớ, tớ đã làm gì sai à?”

Nữ sinh kia nở một nụ cười khinh thường, những người khác cũng cười phụ họa theo: “Tự bản thân mày đã chướng mắt rồi, dạng xuất thân như mày, dựa vào cái gì có thể tới trường này học?”

“Là, là do bà chủ cho tôi tới đây học.”

“Bà chủ? Ui chao, mày thật sự là người hầu nhà họ Tư Đồ à? Hầu gái? Mày được đi học vui lắm nhỉ, mỗi ngày có thể cùng tới trường, về nhà với anh ấy.”

Đồ Hoan Hoan gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu, cô ấy rất vui vẻ vì có thể tới trường Tinh Thần đi học nhưng cô ấy thật lòng không muốn đi chung với Tư Đồ Chấn Nhϊếp. Cậu ta thích ngủ nướng, kéo theo bản thân cô ấy cũng tới trễ, có lúc, cô ấy chỉ có thể đón xe công cộng đi học vào lúc sáng sớm. Nhưng những lời oán hận này, cô ấy cũng chỉ có thể nuốt vào trong lòng.

“Vậy đi, mày quay về nhà nói với bà chủ của mày là mày không muốn tới trường Tinh Thần nữa, được không?” Trong mắt nữ sinh đó ánh lên vẻ độc ác, bộ dạng gây sự dọa người mà ra lệnh.

“Không, tớ muốn tới trường học.” Đồ Hoan Hoan rụt cổ, giọng nói yếu ớt nhưng vẫn rất kiên quyết.

Cô ấy không thể phụ sự tin tưởng của bà chủ được, cũng không thể có lỗi với ông nội đang làm việc cực khổ.

“Nhưng mà tụi tao rất ghét mày, không muốn nhìn thấy mày, vậy phải làm sao đây?”

Đồ Hoan Hoan bị dọa tới mức sắp khóc, đôi mắt đỏ lên như một con thỏ nhỏ, trong tiếng quát tháo của một đám nữ sinh mà co người lại: “Tớ, tớ…”

Đúng lúc này, có một giọng nam khác vang lên từ sau lưng của đám nữ sinh đó: “Tránh xa cậu ấy ra.”

Nghe được giọng nói này, đám nữ sinh kia lập tức cảnh giác quay đầu lại.

Polka không biết cười, quanh năm đều chỉ có một gương mặt lạnh lùng, trong đám nữ sinh cũng coi là người nổi tiếng. Mấy đứa con gái vừa nhìn thấy anh ta thì lập tức thay đổi nét mặt.

Polka không thể không cảm thán: “Mấy người đúng là lợi hại, nói trở mặt là trở mặt được ngay.” Vừa nãy còn hung thần ác sát, chớp mắt đã có thể biến thành khuôn mặt tươi cười, thật đúng là khiến cho anh ta ao ước.

Đám nữ sinh: “... Bọn tớ chỉ muốn đùa với bạn học Đồ một chút thôi.”

Polka gật đầu, bước tới: “Mấy người đừng có hù dọa cậu ấy nữa, nếu như đánh cậu ấy thì tôi sẽ lập tức đánh mấy người đấy.”

Nữ sinh cao gầy cầm đầu hơi giật mình: “Cậu và cô ta?”

Polka đến gần, bàn tay nhẹ nhàng vỗ Đồ Hoan Hoan đang co đầu rụt cổ: “Cậu ấy do tôi phụ trách.”

Đồ Hoan Hoan ngẩng đầu lên, trong đôi mắt long lanh ngấn nước đó đang phản chiếu gò má của Polka.

Giằng co được một chút, nữ sinh cầm đầu không cam lòng mà cắn môi, nói với đám bạn của mình: “Đi, chúng ta về.”

Chờ mấy nữ sinh đi rồi, Đồ Hoan Hoan sợ đến mức chân cũng run rẩy, lập tức ngồi xổm xuống đất, dùng đôi tay vòng quanh chân mình, vùi đầu vào đầu gối.

Nếu như không có Polka đến giải vây cho cô ấy thì lúc nãy, cô ấy thật sự không biết phải làm gì.

Sau khi ổn định cảm xúc xong, cô ấy mới dùng tay áo lau lung tung trên mặt mình, ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với vẻ mặt đầy hứng thú của Polka. Trông anh ta cứ như đang quan sát một động vật nhỏ quý hiếm nào đó vậy.

Khuôn mặt Đồ Hoan Hoan bỗng nhiên đỏ lên, cô ấy rụt người lại: “Cậu, cậu đang nhìn gì vậy?”

Polka: “Cậu khóc à?”

Đồ Hoan Hoan dùng tay xoa xoa đôi mắt mình, không nói gì.

Polka: “Cậu khóc cũng rất đẹp.” Anh ta còn chưa từng nhìn người khác khóc với khoảng cách gần như vậy, thực sự là quá thần kỳ, đôi mắt long lanh ngập nước.

Đồ Hoan Hoan càng xấu hổ hơn, dùng tay che mặt mình: “Đừng nhìn.”

Polka không có khái niệm nam nữ khác nhau, hơn nữa, trong lòng anh ta không có ý xấu, đơn giản chỉ là tò mò thôi.

Anh ta đưa tay ra nắm chặt cổ tay Đồ Hoan Hoan, trong ánh mắt không thể tin được của cô ấy mà nhẹ nhàng kéo đôi tay đang cản trở xuống, cẩn thận đánh giá đôi mắt cùng khuôn mặt đỏ bừng trước mắt.

Đồ Hoan Hoan chưa từng thấy ai như vậy, cô ấy cố gắng cúi đầu, cả khuôn mặt gần như áp sát xuống đầu gối.

“Đừng nhúc nhích, để tôi nhìn một chút.” Polka ăn ngay nói thật.

Đồ Hoan Hoan kiềm chế sự xấu hổ, ngượng ngùng ngẩng đầu lên.

Ánh mắt Polka rất chăm chú, nhìn chằm chằm chằm cho tới khi đôi tai của cô ấy cũng bắt đầu nóng lên.

Qua thêm năm phút nữa, Đồ Hoan Hoan cắn môi dưới, lí nhí lẩm bẩm nói: “Chân tôi tê rồi.”

Polka “Ồ” một tiếng, luồn tay dưới nách, dễ dàng đỡ cô ấy đứng lên.

Đồ Hoan Hoan xấu hổ đến mức mơ hồ: “…”

Cô ấy cảm giác như mình bị sốt vậy, đầu óc hoàn toàn không suy nghĩ được gì cả.

Polka cũng không hiểu được những tình cảm như nai vàng ngơ ngác của thiếu nữ, anh ta tự nhiên nói: “Buổi tối tôi đưa cậu về nhà.” Đề phòng những nữ sinh kia lại làm ra chuyện gì nữa.

Đồ Hoan Hoan cũng không từ chối, bình thường Tư Đồ Chấn Nhϊếp đều không chờ cô ấy, đều là tự cô ấy ngồi xe buýt để về nhà.

Nếu như là người khác đề nghị muốn đưa cô ấy về nhà thì chắc chắn sẽ nhận được một lời từ chối khéo léo. Nhưng nếu Polka đưa cô ấy về… Đồ Hoan Hoan chầm chậm gật đầu.

Đồ Hoan Hoan suy nghĩ một chút hỏi: “Nhà cậu ở đâu? Đưa tôi về rồi mới về nhà thì có trễ quá không?”

Polka: “Nhà tôi ở một hành tinh khác.” Vô tình tiết lộ bí mật.

Nhưng lúc anh ta chuẩn bị đổi giọng thì đã nghe tiếng cười khúc khích.

Anh ta quay đầu, Đồ Hoan Hoan ngượng ngùng che miệng: “Cậu cũng dí dỏm thật.”

Polka nhìn chằm chằm đôi môi đang cười của cô ấy, chân thành nói: “Cậu cười lên rất đẹp.”

Không giống với ngài Rupee có khuôn mặt đầy nếp nhăn, cũng không nghiêm túc giống như giáo sư Gritt, mà giống với cái gì nhỉ?

Polka trầm ngâm lên tiếng: “Giống như vị ngọt ngào của mousse vị dâu tây.”

Đồ Hoan Hoan mím môi, xấu hổ cúi đầu xuống.

Tác giả có lời muốn nói:

Hi Hi, cô nhìn Polka người ta kìa! Rồi nhìn lại mình thử xem!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất