Huyễn thuật chính là khiến các sinh vật có trí tuệ, có năng lực tự hỏi nhìn thấy cảnh tượng mà ngươi muốn bọn họ thấy.
Câu nói này đã mở ra con đường học tập huyễn thuật của Thi Miên.
Vân Vụ Ải vừa đột phá vòng vây gương đồng trước một bước, lúc này ở bên ngoài nhắc nhở: “Gương Yêu chỉ có một, còn lại đều là ảnh chiếu của chính các ngươi. Đừng chỉ chăm chăm tìm kiếm Gương Yêu, hãy nghĩ cách lợi dụng ảnh chiếu của mình trong gương.”
Thi Miên nhẩm lại lời Vân Vụ Ải, nghĩ tới một cách có thể loại ra Gương Yêu.
Thi Miên đưa hai tay lên che mắt, đôi mắt vô thần do thời gian dài mất ngủ từ kẽ ngón tay lén nhìn bên ngoài. Hắn dùng giọng nói yếu ớt không có sức lực đặc trưng của mình niệm một đoạn chú huyễn thuật quái dị.
Gương Yêu học động tác của Thi Miên, nâng tay, duỗi ngón tay, lắc eo...
Mãi đến khi bị Hắc Xà do Thi Miên thả ra cắn một ngụm lôi khỏi gương đồng nó cũng không rõ Thi Miên tìm ra mình bằng cách nào.
Thực tế thì từ lúc Thi Miên mở miệng niệm chú thì xung quanh đã sa vào huyễn thuật.
Gương Yêu nhìn thấy Thi Miên cũng không phải Thi Miên thật sự mà chỉ là bóng người do huyễn thuật biến ảo.
Các mặt gương khác đều là ảnh phản chiếu không có năng lực tự hỏi, như vậy chỉ cần toàn bộ ảnh chiếu thực hiện huyễn thuật thì kẻ duy nhất trúng chiêu chính là phân thân của Gương Yêu có năng lực suy nghĩ kia.
Gương đồng xung quanh Thi Miên lần lượt vỡ nát, hắn ta lê thân thể mỏi mệt bước khỏi khu vực nhỏ hẹp kia.
Gương Yêu lại bị thương nặng, chỉ còn một phân thân duy nhất, không còn sức mà kêu gào nữa.
Đồ Tô Ngang: “Gương Yêu? Ngươi đâu rồi?” Ở ngoài chờ cũng rất nhàm chán, có một con động cái là loa mồm ra kêu gào như Gương Yêu cũng có thể gϊếŧ chút thời gian.
Đến lúc này, chỉ còn mình Phùng Song Bạch bị vây trong gương đồng không thoát ra được.
Nếu là yêu quái khác thì Phùng Song Bạch có ưu thế hơn Thi Miên nhiều.
Nhưng gặp phải loại yêu quái biết dùng huyễn thuật như Gương Yêu làm Phùng Song Bạch trong thời gian ngắn không biết nên xuống tay từ chỗ nào mới tốt.
Phùng Song Bạch nhiều lần công kích ảnh chiếu trong gương, nhưng lần nào cũng đoán sai, càng đoán càng... nói chung thắng hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là đủ thảm.
Vân Vụ Ải đứng ngoài xem cuộc chiến không khỏi nghĩ thầm, hay là bảo Đồ Tô Ngang chạy qua bổ một đao thả hắn ra cho nhanh? Nhưng vừa tưởng tượng lại cảm thấy không ổn. Phùng Song Bạch hơn nửa là không chịu nổi một đao của Đồ Tô Ngang, chém chết rồi thì khó giải quyết.
Thi Miên nằm vật trên đất, trong miệng ngậm một viên đường, còn đang ra sức cổ vũ Phùng Song Bạch: “Thiếu Thành chủ, ngài có thể làm được!” Nghe cứ như thầy giáo thể chất cổ vũ học sinh chạy về cuối cùng vậy.
Thấy Thi Miên sống dở chết dở còn không quên bơm súp gà cho Phùng Song Bạch, Vân Vụ Ải cảm thấy đôi chủ tớ này sinh động hơn trong truyện tranh miêu tả nhiều.
Dù sao trong truyện thì đa số thời gian Thi Miên chỉ làm nền với một đôi mắt thâm quầng khủng bố thôi.
Sự cổ vũ trợ uy của Thi Miên làm trái tim đang cấp tốc hạ nhiệt độ của Phùng Song Bạch ấm áp hẳn lên. Hắn nhắm hai mắt lại, bắt đầu giai đoạn nam chính truyện tranh chuẩn bị ra chiêu. Hắn nhớ lại... nhớ đến cảnh mình chịu huấn luyện mệt đến nước mũi chảy ròng, mồ hôi đầm đìa... cũng bắt đầu dùng tai phân biệt tiếng động xung quanh.
Hắn không biết huyễn thuật, sẽ không thể mê hoặc đối thủ như Thi Miên. Hắn cũng không biết đọc nhịu, không thể bắt chước Vân cô nương uốn lưỡi ba tấc làm đối thủ choáng váng. Càng không thể cậy mạnh dùng một đao trảm nát vạn bóng chồng như Đồ Tô huynh, vì thân thể hắn không chịu nổi. Chỉ một đao thôi, không chỉ Gương Yêu nát mà hắn cũng theo đi thỉnh kinh luôn.
Cùng lúc đó, Gương Yêu ngay cả củng cố thân hình cũng trở nên khó khăn đang nỗ lực cầu sinh. Nó chỉ còn một cái phân thân thôi, chờ lát nữa nếu Phùng Song Bạch thật sự có thể chạy khỏi trận pháp gương đồng thì nó sẽ lập tức chạy trốn. Nhiệm vụ đại nhân Thôn Trùng giao cho chỉ có thể hoãn lại lần sau.
Nó không ngờ rằng, hơn hai mươi năm không rời núi, đám tróc yêu mới ra lò này đã đáng sợ như vậy rồi.
Phương pháp tác chiến của nó chỉ có dùng huyễn thuật mê hoặc nạn nhân sau đó hút khô sinh khí của bọn họ. Hoặc vây người trong trận pháp gương đồng, dây dưa tiêu hao chết đối phương, không phải kiểu sẽ chủ động tấn công.
Nếu lần này có thể chạy thoát thì nó phải về luyện tập một tuyệt kỹ, sau đó lại xuống núi tìm đám tiểu quỷ này báo thù.
Đáng tiếc, nhờ Vân Vụ Ải hướng dẫn, mấy người đều đã thuận lợi chơi xong trò ‘Bịt mắt bắt dê’ của Gương Yêu, tìm được phân thân của nó.
Đứng giữa ngàn vạn hơi thở, cuối cùng Phùng Song Bạch đã tìm ra nơi hô hấp không giống người thường kia: “Chính là ngươi!” Phùng Song Bạch dùng sức vung roi Ngân Xà, rút phân thân Gương Yêu ra như nhổ cây củ cải vậy. Phân thân Gương Yêu ra sức giãy dụa trên không trung, sau đó dần hóa thành mảnh nhỏ.
Khi tất cả gương đồng đã bị đập nát, căn phòng lại khôi phục dáng vẻ phòng trọ ban đầu, cứ như mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác vậy. Mặt gương đồng duy nhất trong phòng đã vỡ tan, Miêu Nhĩ Ngô Hành quỳ rạp trên mặt đất, từ l*иg ngực phập phồng có thể phán đoán người này còn sống.
Phùng Song Bạch quần áo tả tơi, hổn hà hổn hển, nước mắt lưng tròng lại sáng ngời khẽ hô lên với ba người bên ngoài: “Cuối cùng cũng thoát ra! Ta làm được rồi!”
Cảnh tượng khiến người cảm động lại nhiệt huyết biết bao nhiêu! Thiếu niên đối mặt với yêu quái mình không biết mà mê mang, sau khi không ngừng nhìn kỹ nội tâm của chính mình, cuối cùng cũng có thể đột phá! Trong truyện tranh, cảnh này nhiệt huyết làm mọi người hoan hô, thật là cảm động đến vừa khóc lại có thể cười.
Nhưng hiện tại, vì đợi lâu quá nên người vừa bôi thuốc xong là Đồ Tô Ngang đã nằm xuống đất, gối đầu lên đùi của Vân Vụ Ải, nghe thấy tiếng gương đồng vỡ nát mới nhấc mắt nhìn lên, bày ra vẻ mặt ‘Quá chậm, ngươi ở trong đấy soi gương đấy à?’.
Thi Miên chính là tuyển thủ thi đấu thức đêm giải năm, mà vì lần này ngẫu nhiên chiến đấu nên cũng bắt đầu buồn ngủ.
Phùng Song Bạch một mình hoan hô thì có hơi xấu hổ...
Vân Vụ Ải đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này, dẫn đầu vỗ tay, trong căn phòng yên tĩnh vang vọng tiếng vỗ tay rời rạc của nàng, có vẻ vô cùng trống trải.
Đồ Tô Ngang ngồi phắt dậy, cũng lười biếng vỗ vỗ lấy lệ: “Cuối cùng cũng ra được rồi à? Ta còn tưởng ngươi định ngủ bên trong luôn.” Hắn đứng lên đẩy mở cửa sổ, ánh trăng cao cao rọi vào, bên ngoài trời đã vào khuya.
Tâm trạng kích động của Phùng Song Bạch dần bình tĩnh lại, nhớ tới hành động hưng phấn của mình vừa rồi thì hơi ngượng: “Xin lỗi, làm mọi người phải đợi rồi.”
Đồ Tô Ngang vươn tay duỗi lưng, khoát tay không thèm để ý, sau đó đóng cửa sổ lại, cơn buồn ngủ cũng tiêu rồi, còn nóng lòng muốn thử hỏi: “Đến lúc bắt chuột rồi.”
Trăng treo giữa trời, thích hợp bắt ba ba trong rọ.
Gương Yêu danh như ý nghĩa, bình thường trốn trong gương, không có gương thì sẽ lựa chọn nơi âm u giấu mình đi.
Đồ Tô Ngang mở mười ngón tay, mười đoàn lửa nhỏ như điểm sáng từ đầu ngón tay bay ra, nổi lơ lửng giữa không trung, di động đến mỗi góc khuất tối đen, chiếu sáng tất cả các góc chết.
Xà nhà, gầm bàn, gầm giường, thậm chí là bóng đổ của ấm trà... Cả căn phòng thoáng cái sáng trưng lên, nhưng không bắt được bóng dáng của bản thể Gương Yêu.
Phùng Song Bạch nghi hoặc: “Vân cô nương đã bày trận phong kín bên ngoài rồi, Gương Yêu không trốn thoát được mới đúng, hay từ đầu bản thể của nó đã không ở trong phòng?”
Vân Vụ Ải lắc đầu: “Không, nó vẫn đang ở đây.” Nếu chỉ có phân thân thì lúc trước sẽ không tản ra yêu khí nồng đậm như vậy.
Đưa mắt nhìn chiếc gương đồng duy nhất trong phòng, mặt kính đã vỡ vụn, Gương Yêu không thể trốn nơi đó. Vậy nó đi đâu rồi?
Hay trong phòng còn gương khác nữa?
Nghĩ đến gương, một ý tưởng lóe lên trong óc Vân Vụ Ải và Đồ Tô Ngang, hai người không hẹn mà nhìn nhau, đồng thanh nói: “Gương!”
Phùng Song Bạch và Thi Miên khó hiểu nhìn hai người. Đồ Tô Ngang vươn ngón trỏ chỉ chỉ ngực mình, cười khẽ.
Phùng Song Bạch và Thi Miên sáng mắt lên. Đúng rồi, trong phòng này còn một mặt gương nữa.
Nếu Gương Yêu thật sự cuống không chọn đường, chui vào mặt gương kia thì đúng là chui đầu vô lưới.
Cái gọi là hộ tâm kính chính là Phá sương mù, bảo vệ bản tâm. Vốn dĩ chính là thần khí tróc yêu rồi, còn khủng bố hơn so với kính chiếu yêu nữa.
Kính chiếu yêu có thể bóc trần chân thân của yêu quái, hộ tâm kính chẳng những có thể bóc trần chân thân còn có thể trấn áp tai họa.
Đồ Tô Ngang có thể bảo vệ bản tâm trước sự mê hoặc của Gương Yêu, không bị cảnh trong gương gây rối cũng có một nửa là công của hộ tâm kính này, nửa khác đương nhiên vì cảnh trong gương quá lệch... cuối cùng còn là công của giác quan thứ sáu như một loại bản năng động vật của Đồ Tô Ngang.
Quay lại thời gian nửa canh giờ trước.
Sau khi Phùng Song Bạch dùng roi Ngân Xà tiêu diệt phân thân cuối cùng của Gương Yêu, bản thể chỉ còn một chút sức lực lập tức men theo xà nhà muốn chạy trốn, lại phát hiện cả phòng bị bố trí phong bế. Nó không trốn đi đâu được, chỉ có thể vội vàng cảm nhận xung quanh thì cảm nhận được một mặt gương lành lặn. Gương Yêu không suy nghĩ nhiều, còn cho rằng trong số họ có người mang theo gương đồng nhỏ dùng để trang điểm, không chút phòng bị đã lẻn vào.
Khi Gương Yêu còn đang cảm thán trời không diệt ta, nghĩ xem tiếp theo nên chạy trốn thế nào thì phát hiện mặt gương này có gì đó không đúng lắm.
Đầu tiên là dòng nước ấm áp vọt tới từ bốn phương tám hướng. Gương Yêu cảnh giác, nó lăn lộn trong Gương giới hơn trăm năm cũng chưa gặp cái gương nào tự có nước ấm cả!
Độ ấm trong gương dần lên cao, sóng nhiệt khiến người ta sợ hãi cuồn cuộn mà đến. Gương Yêu nằm ở trong không chỗ để trốn, ngay cả không khí hư vô cũng mang theo nhiệt độ, nó như ếch bị nước ấm nấu vậy, đau khổ giãy dụa.
Bỗng, sóng nhiệt quấn quanh thân bất ngờ rút đi như thủy triều, khôi phục thế giới trong gương bình thường.
Gương Yêu vặn vặn mình, không dám ở trong cái gương này nữa, quá quái dị, không thể ở lâu, hắn ta phải đi!
Nhưng có vài nơi muốn vào thì nhìn đâu cũng thấy đường, mà lúc muốn ra lại chẳng thấy chỗ nào để ra.
Gương Yêu phát hiện nó hoàn toàn không tìm được lối ra trong thế giới gương hoang vu này.
Ngay sau đó, trên đỉnh đầu Gương Yêu truyền đến tiếng con người nói chuyện: “Trông ngươi thế này à?”
Gương Yêu khϊếp hãi ngẩng mạnh đầu, thấy được gương mặt phóng đại của Đồ Tô Ngang. Đồ Tô Ngang cũng đang đánh giá nó, như nhìn một loại động vật kỳ quái nào đó vậy.
Bản thể của Gương Yêu trông như một con nòng nọc tinh vừa mọc ra mặt và cánh tay. Nếu chỉ nhìn nửa người trên thì chính là hung thủ đen tuyền trong Thám tử lừng danh Conan.
Khoảnh khắc đối mặt với ánh mắt của Đồ Tô Ngang, Gương Yêu chỉ thấy rợn cả người, đại não thoáng cái trống rỗng, chỉ còn hai chữ vòng đi vòng lại trong đầu: “Tiêu rồi...”
Đám người Đồ Tô Ngang cũng không ngờ có thể tóm được con yêu quái trơn như trạch này dễ dàng như vậy, vốn cho rằng còn phải đấu tiếp mấy hiệp chứ.
Chờ Đồ Tô Ngang đùa Gương Yêu đủ rồi, Vân Vụ Ải nhận hộ tâm kính trong tay hắn, cười hỏi: “Ngươi nghe qua Vô Gian Đạo chưa?”
Gương Yêu khuất nhục vô cùng co mình lại, không nhìn nàng, cũng không đáp lời.
Đối xử với thái độ ngu xuẩn không lanh lợi thế này, nhiệt độ trong gương chợt lên cao. Giữa bị nướng khô và đáp lời, Gương Yêu không chút do dự kêu lên: “Chưa từng nghe!”
Vân Vụ Ải gật đầu: “Ta biết ngươi chưa từng nghe qua. Trước tiên cho ngươi một cái tên đi, tiện cho chúng ta tiếp tục giao tiếp. Hoa Tử và A Vĩ, ngươi thích cái nào?”
Gương Yêu kháng nghị: “Ta có tên, bản yêu tên là Mê Hồn Kính!”
Ngay sau đó, sóng nhiệt trong gương lại ập tới, sau khi nhịn qua một lớp sóng nóng rực, Gương Yêu thành thật: “A Vĩ.”
Vân Vụ Ải: “Vậy gọi Hoa Tử đi!”
Gương Yêu: “...” Thế còn hỏi ta làm gì?
Vân Vụ Ải: “Hoa Tử, cơ hội làm người tốt của ngươi đến rồi. Nói ta nghe vì sao ngươi muốn tập kích bọn ta? Ngươi còn có bao nhiêu đồng lõa?” Nói hết ra đi, ta dùng một lưới bắt hết là có thể nằm xuống phơi nắng rồi. Cuộc sống dưỡng lão tốt đẹp dễ như trở bàn tay, Vụ Ải vui vẻ cười!
Tác giả có điều muốn nói: Bà dì Vân Vụ Ải sung sướиɠ không thôi, lại thêm một bước gần với kỳ nghỉ hưu rồi.