Diễn trò thì phải làm đến cùng, Hồng Hoa đã chuẩn bị trước đồ ăn cho mọi người rồi.
Bánh hoa quế xốp giòn, bánh hoa đào, trà hoa mơ...
Ánh mắt Đồ Tô Ngang quét một vòng khắp bữa tiệc hoa nói: “Không có thịt à?”
Hồng Hoa là một yêu quái ăn chay, chỉ cần có ánh mặt trời và hơi nước là có thể sinh tồn, đương nhiên không chuẩn bị đồ ăn từ thịt.
Hồng Hoa: “Cả nhà tiểu nữ đều ăn chay.”
Vân Vụ Ải cười nói: “Như thế này là đủ rồi, đa tạ đã chiêu đãi.”
Vừa rồi Vân Vụ Ải vẫn luôn đứng phía sau Đồ Tô Ngang, ánh sáng ngoài phòng lại tối nên lúc này Hồng Hoa mới thấy được mặt nàng. Chỉ liếc mắt nhìn qua hắn đã sợ ngây người, đây là một khuôn mặt xinh đẹp đến cỡ nào chứ.
Môi không son mà vẫn đỏ, trong đôi mắt như có những gợn sóng mềm mại. Miệng Hồng Hoa hơi hé, mắt nhìn chăm chăm.
Cho đến khi một khuôn mặt tuấn tú với đôi mắt lạnh lùng xuất hiện trong tầm mắt hắn. Chủ nhân của khuôn mặt này rất cao lớn, còn cao hơn hắn nửa cái đầu, vô hình chung đã tạo thành áp lực cực lớn cho hắn.
Đồ Tô Ngang không vui nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
Hồng Hoa như tỉnh lại từ trong giấc mộng, khép lại khóe miệng đang hé ra: “Tiểu nữ, tiểu nữ đang nghĩ, cô nương sắc nước hương trời thế này thật khiến cho tiểu nữ tự ti mặc cảm.”
Đồ Tô Ngang lạnh lùng nói: “Vậy thì đừng nhìn nữa, càng nhìn càng mặc cảm thôi.”
Hồng Hoa: “...”
Một đám người ngồi xuống, bàn ăn được xếp thành một hàng dài. Dưới sự sắp xếp của Hồng Hoa, bảy chị em nhà hoa ngồi xuống đối diện với nhóm người. Để điều tiết bầu không khí, Hồng Hoa thường xuyên hỏi về những điều thú vị trên đường của họ. Đám người tôi hỏi ba câu anh đáp hai câu nên bầu không khí cũng là không tính là quá lạnh lẽo.
Ngồi đối diện Đồ Tô Ngang là Hoàng Hoa muội muội, một trong số trong số bảy chị em nhà hoa. Hoàng Hoa muội muội là dạng nữ tử vui tươi hoạt bát, đôi mắt to quét tới quét lui trên người Đồ Tô Ngang, cực kỳ hoạt bát.
Vân Vụ Ải:... Như thế này chẳng lẽ là muốn lấy sắc đẹp dụ dỗ sao?
Nghĩ đến cái đức hạnh của mấy nam nhân đang ngồi ở đây, Vân Vụ Ải im lặng bày tỏ... Hồng Hoa thật sự phí tâm rồi, tiếc là cách này không phù hợp với bọn họ...
Năm giác quan của Đồ Tô Ngang vô cùng nhạy bén, đương nhiên hắn cũng cảm nhận được ánh mắt muốn nói còn ngại của Hoàng Hoa.
Vốn dĩ hắn ăn uống trong yến tiệc toàn hoa này cũng đã không vui vẻ gì rồi, vì vậy liền trực tiếp ngẩng đầu dùng giọng điệu không tốt nói: “Ngươi không lo ăn đi cứ nhìn ta mãi làm gì thế?” Mấy yêu quái này đều thật kỳ lạ, không phải nhìn chằm chằm Vụ Ải thì lại là nhìn chằm chằm vào hắn.
Hoàng Hoa, Hồng Hoa: “...” Phản ứng của người này thực sự không giống người thường...
Hoàng Hoa dùng ống tay áo rộng thùng thình che miệng, cười duyên nói: “Công tử thật thú vị.”
Đồ Tô Ngang ăn bánh thược dược, cau mày nói: “Dầu trên miệng ngươi bôi hết vào tay áo rồi.” Rồi quay đầu nói với Vân Vụ Ải bên cạnh: “Nàng ta còn cẩu thả hơn ta.”
Thấy chưa, ta biết ngay sẽ như vậy mà.
Vân Vụ Ải không nhanh không chậm lấy khăn tay ra lau miệng cho Đồ Tô Ngang, cười nói: “Đừng nói bậy.”
Đồ Tô Ngang ngẩng đầu ngoan ngoãn để nàng lau miệng cho, không phản bác gì, đôi mắt lóe sáng lấp lánh nhìn Vân Vụ Ải.
Ai nhìn vào cũng đều biết đây chính là một cặp tình nhân đầy tình ý.
Hoàng Hoa: “...” Nàng ta có vẻ hơi thừa thãi.
Lau miệng xong, Vân Vụ Ải thu khăn tay lại, cười nói với Hoàng Hoa: “Hoàng Hoa cô nương đừng để ý, chàng ấy là kiểu người miệng bô bô chứ không nghĩ gì đâu.”
Hoàng Hoa vội lắc đầu: “Tiểu nữ không ngại, Đồ Tô công tử mau mồm mau miệng, đúng là người có tính cách cởi mở.” Nói xong vẫn không quên ném một ánh mắt quyến rũ cho Đồ Tô Ngang.
Vân Vụ Ải:... Như thế này là còn chưa hết hi vọng sao... Haiz, nàng đã thể hiện rõ ràng đến thế rồi mà, nếu đối phương vẫn không chịu từ bỏ thì nàng cũng chỉ có thể chúc Hoàng Hoa cô nương này may mắn.
Quả nhiên, một lát sau, Hoàng Hoa cô nương lại bắt đầu có hành động mờ ám, Đồ Tô Ngang gắp cái gì nàng ta cũng sẽ gắp cái đó, tướng ăn cũng mang theo vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn vào đầu đũa, thỉnh thoảng lại duỗi đầu lưỡi hồng hào ra.
Cho dù Vân Vụ Ải nhìn từ góc độ phái nữ để xem thì cũng thấy Hoàng Hoa cô nương này đã bỏ ra không ít công sức. Biểu cảm, động tác, ánh mắt, tất cả đều mang theo khí chất nữ tính vừa thuần khiết vừa quyến rũ dịu dàng.
Đáng tiếc, người mà nàng ta muốn dụ dỗ lại là Đồ Tô Ngang.
Vậy thì chẳng khác gì liếc mắt đưa tình với một con gấu ngốc.
Trong mắt Đồ Tô Ngang, hành động của Hoàng Hoa ở phía đối diện đã thăng cấp từ người có bệnh tâm thần thành kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Hắn ăn cái gì nàng ta liền gắp cái đó! Đây là trắng trợn tranh ăn với hắn mà!
Sau khi quan sát một hồi, Hoàng Hoa phát hiện ra thứ Đồ Tô Ngang ăn nhiều nhất là bánh. Vì vậy nàng ta liền chậm rì rì gắp lên một miếng bánh thả vào trong đĩa của Đồ Tô Ngang, tự cảm thấy dáng vẻ của mình đầy sức quyến rũ: “Đồ Tô công tử.”
Lông mày Đồ Tô Ngang nhếch lên, dùng đũa chỉ vào Hoàng Hoa nói: “Đừng bỏ đồ vào đĩa của ta! Ta thấy ngươi ngậm đũa vào miệng rồi. Quá dơ dáy!”
Động tác của Hoàng Hoa liền khựng lại. Đồ Tô Ngang bắt đúng thời cơ trực tiếp bưng đĩa bánh còn lại qua, thuần thục nhét đầy bánh vào trong miệng mình, rồi trả lại cho Hoàng Hoa một ánh mắt bất thiện. Tranh tiếp đi, ta ăn hết rồi, để xem người còn tranh thế nào được nữa?
Vẻ tươi cười trên mặt Hoàng Hoa đều mất sạch, trong vẻ kinh ngạc còn mang theo nét hoang mang.
Sao nam nhân này lại vậy? Hình như suy nghĩ trong đầu không giống với người bình thường cho lắm.
Vân Vụ Ải đã sớm đoán được kết quả này. Nàng cầm lấy cái đĩa Đồ Tô Ngang đã ăn sạch, làm bộ như không thấy hành động qua lại của hai người, nói với Hoàng Hoa: “Hoàng Hoa cô nương, mau ăn đi.” Vô dụng thôi.
Hoàng Hoa: “...”
Chuỗi phản ứng liên tục của Đồ Tô Ngang khiến cho Hoàng Hoa hoàn toàn rối loạn tiết tấu, tiến thoái lưỡng nan.
Hai huynh đệ Lâm Thanh, Lâm Bạch ở bên cạnh cũng hoàn toàn không tiếp xúc ánh mắt với các cô nương nhà hoa.
Thanh Hoa*: “Hai vị công tử đây là anh em sinh đôi sao?”
(* Theo thứ tự đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím ở trên thì Thanh Hoa là muội muội hoa lam)
Lâm Bạch chỉ vào tai, vào miệng, rồi xua tay.
Vân Vụ Ải đúng lúc bắt gặp cảnh này: “...” Thế này là giả câm điếc sao?
Hai huynh đệ nhà này được Đồ Tô Ngang chân truyền, mạch não càng ngày càng không giống của người trẻ tuổi bình thường.
Ngược lại, Tào Viên lại đang trò chuyện khá vui vẻ với Chanh Hoa.
Tào Viên không kén ăn, cái gì hắn cũng ăn được, trong miệng nhai đồ ăn, nói: “Chanh Hoa cô nương, thêm một đĩa điểm tâm này đi, canh kia cũng thêm một bát, còn cả món chiên này nữa. Làm phiền rồi.” Lúc nói chuyện vụn thức ăn trong miệng không ngừng phun ra ngoài.
Chanh Hoa: “...” Tên béo này hoàn toàn không lĩnh hội được sức quyến rũ của ta… Ánh mắt chưa lúc nào rời được miếng ăn.
Thi Miên là bộ dạng nửa mê nửa tỉnh, nửa chết nửa sống, mặc cho Lục Hoa ở phía đối diện nói này nói kia, múc canh cho hắn, rồi lại gắp đồ ăn cho hắn.
Thi Miên uể oải: “Ừ, à, đúng.” Trả lời rất qua loa có lệ, không hề đυ.ng đến đống đồ ăn Lục Hoa gắp cho hắn.
Tố chất cơ thể hắn không tốt, ăn đồ linh tinh là mất mạng ngay…
Thanh Hoa ở đối diện Ngô Hành là một đại tỷ tỷ quyến rũ. Dường như đại tỷ tỷ này rất tự tin với sức quyến rũ của mình. Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh vuốt nhẹ sợi tóc dài vương trên vai, khuỷu tay chống xuống bàn. Hương thơm quyến rũ của một nữ nhân thành thục phả thẳng vào trước mặt hắn.
Ngô Hành không hề tỏ ra kháng cự với những món ăn nàng ta gắp cho, ăn từng miếng một, hết sức ngon miệng.
Thanh Hoa tùy ý trò chuyện với hắn, hỏi bóng gió: “Không biết Ngô công tử thích cô nương như thế nào?”
Ngô Hành liếc nhìn nàng ta, giọng điệu bình thản: “Ta không thích con người.”
Thanh Hoa: “?? Không biết Ngô công tử có ý gì?” Thích yêu quái? Vậy thì tốt quá!
Ngô Hành: “Ta thích thú, báo cái, sư tử cái…”
Thanh Hoa: “...”
Đám người thành Đồ Tô: “...” Bọn họ cũng mới nghe thấy lần đầu... Chơi sốc vậy cơ à?
Đồ Tô Ngang hứng thú hỏi: “Ngô Hành, ngươi muốn hôn báo cái không?” Còn làm ra động tác dẩu miệng.
Ngô Hành suy nghĩ một lúc: “Không chỉ như vậy thôi đâu.”
Đồ Tô Ngang nghe vậy lại càng hứng thú. Phương thức hắn biểu đạt sự yêu thích với Vân Vụ Ải ngoại trừ hôn thì chính là cắn, không thì sẽ là lắm mồm không ngừng nói. Nhưng hắn luôn cảm thấy như vậy không đủ, như là thiếu cái gì đó. Sự nhiệt tình của hắn luôn không được xả hết ra.
Đồ Tô Ngang: “Còn có gì nữa?”
Vân Vụ Ải kẹp giữa hai người: “...” Sao lại kéo đến chủ đề này rồi?
Ngô Hành nói bình thản: “Muốn vuốt lông cho nàng ấy, gãi ngứa, rồi vuốt đuôi.”
Đồ Tô Ngang: “Chỉ như vậy thôi à?”
Ánh mắt người qua đường trắng đen rõ rệt của Ngô Hành chớp chớp không biểu cảm, nhìn về phía Đồ Tô Ngang: “Còn nữa.” Nhưng hắn cũng biết đề tài này không thể nói ở những trường hợp trước công chúng thế này.
Bữa tiệc bỗng trở nên im lặng một cách khó hiểu, vẻ mặt Hồng Hoa mờ mịt.
Thế này rất không đúng.
Theo dự đoán của hắn thì lúc này lẽ ra phải là lúc nói chuyện sôi nổi, mấy người bắt yêu này phải bị bảy chị em nhà hoa bọn họ mê hoặc không thấy đường về mới phải.
Rất rõ ràng là mỹ nhân kế Thôn Trùng bày cho để mê hoặc đám người này không dùng được nữa rồi.
Trên trán Hồng Hoa nổi đầy gân xanh, ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng không thể duy trì được nữa.
Vậy thì phải làm sao bây giờ?
Vân Vụ Ải vỗ lên gương mặt đầy vẻ tò mò của Đồ Tô Ngang, cười nói với Ngô Hành: “Ngô công tử không cần trả lời chàng ấy đâu, câu hỏi của chàng ấy quá lỗ mãng.”
Ngô Hành gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
Đồ Tô Ngang không hiểu lắm, khi bắt gặp ánh mắt của Vân Vụ Ải hắn liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Phùng Song Bạch vẫn còn đang đắm chìm trong lời nói của Hồng Y. Ăn được hai miếng hắn ta lại liếc mắt nhìn sang Hồng Y ở bên cạnh. Trong bầu không khí như vậy Kiêu Hoa ở phía đối diện hoàn toàn không thể chen miệng vào…
Nhưng Hồng Y lại không biết Phùng Song Bạch có thể suy nghĩ về lời nói của nàng ta lâu như vậy. Khi phát hiện ra ánh mắt Phùng Song Bạch vẫn luôn mình, mặt nàng ta liền đỏ lên: “Song Bạch, làm sao vậy?”
Phùng Song Bạch muốn nói lại thôi, lắc đầu: “Không có gì, ăn đi.” Nói rồi gắp cho Hồng Y hai gắp thức ăn.
Có chuyện gì thì đợi giải quyết xong Hồng Hoa rồi nói sau.
Bữa cơm này của Hồng Hoa hoàn toàn không có chút dính dáng gì đến mục đích ban đầu của bọn họ. Đề tài nói chuyện của đám người đã lệch hẳn ra khỏi quỹ đạo khác, không tìm thấy đường về.
Sau khi cơm nước xong xuôi, đám người đi tới phòng ở cho khách dưới sự dẫn đường của nha hoàn. Mấy gian phòng ở liền một chỗ, một khi xảy ra chuyện gì mọi người đều sẽ phát hiện ra.
Mấy người liếc mắt ra hiệu cho nhau rồi trở về phòng.
Đám nha hoàn bưng nước ấm đến cho các gian phòng. Phải nói rằng tuy đã biết đối phương là yêu quái nhưng họ thật sự rất chuyên nghiệp, phương diện phục vụ làm rất tốt.
Giữa thùng tắm và giường có một tấm bình phong làm bằng tơ lụa, xuyên qua ánh nến có thể thấy hình dáng mơ hồ trong thùng tắm.
Bên cạnh thùng tắm một bát cánh hoa khô được đặt trong đồ đựng trong suốt đã bỏ bớt tạp chất, Vân Vụ Ải rải cánh hoa vào thùng tắm. Những cánh hoa ngâm trong nước dần trở nên mềm mại, lộ ra màu sắc lộng lẫy ban đầu, tỏa hương thơm nồng đậm.
Xuyên qua bình phong nàng có thể nhìn thấy Đồ Tô Ngang ngồi bên bàn trà. Bóng dáng cao lớn quay lưng về phía nàng không hề nhúc nhích. Nhìn từ bờ vai cứng ngắc kia cũng có thể nhận ra hắn đang căng thẳng đến mức nào.
Vân Vụ Ải: “Chàng đi ra ngoài chờ ta một lát đi? Ta tắm xong sẽ gọi chàng.”
Đồ Tô Ngang không cần suy nghĩ đã đáp lại: “Không, ta muốn trông chừng cho nàng.” Dù sao đây cũng là trang viên của yêu quái, hắn lo lắng cho Vụ Ải tắm một mình trong phòng.
Vân Vụ Ải không khuyên nữa, nàng cởϊ áσ khoác ngoài với váy dài.
Tiếng cởi đai lưng, tiếng vải cọ xát, tiếng y phục treo lên bình phong, tất cả đều truyền vào tai Đồ Tô Ngang rất rõ ràng.
Sau đó là tiếng dội nước, từng giọt nước dần dần tạo thành một làn sóng nhỏ, như một con sứa mềm mại chậm rãi trượt vào trong thùng tắm.
Yết hầu Đồ Tô Ngang cuộn lên, nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Tiếng nước vỗ liên tục đập vào màng nhĩ hắn, lỗ tai trở nên vừa nóng vừa ngứa ngáy. Một luồng nhiệt nóng hổi chảy qua chảy lại rộn ràng trong cơ thể hắn.
Nhớ khi còn bé, hắn, Lâm Thanh, Lâm Bạch và Vụ Ải cùng nhau đến chỗ dòng suối nhỏ chơi đùa, hắn tóe nước lên mạnh quá làm ướt hết y phục của Vụ Ải.
Vụ Ải vội ngồi vào trong nước, hắn cho là nàng bị trẹo chân, muốn đi đến kéo nàng lên.
Ai ngờ Vụ Ải lại dùng âm lượng to gấp đôi bình thường nói với hắn: “Đừng tới đây, y phục của ta bị ướt rồi, ngươi lấy y phục khô ta chuẩn bị trên bờ đưa qua đây.”
Bắt đầu từ lúc đó hắn đã biết cơ thể Vụ Ải không thể tùy ý nhìn được, cả hình dáng cũng không được, tuy hắn cũng không hiểu là vì sao.
Dường như trong cơ thể nàng tồn tại một bí mật rất lớn, một bí mật có thể nuốt chửng hắn.
Giống như lúc này, có một giọng nói nào đó trong lòng đang không ngừng thúc giục hắn xông vào! Nhìn xem phía sau tấm bình phong rốt cuộc có bí mật gì...
Tác giả nói ra suy nghĩ:
Đồ Tô Ngang: Ta muốn xông vào!
Vân Vụ Ải:... Hành động nông nổi chính là ma quỷ...
Vốn dĩ tôi muốn viết câu chuyện này trong 25 chương, nhưng có vẻ như 25 chương thì không thể hoàn nổi…
Bởi vì Đồ Tô Ngang rất thích nói chuyện.
Cứ như Chiêu Giang thì tốt biết bao, không thích nói chuyện.