Là anh ta!
Sao anh ta lại ở đây chứ?
Một người như anh ta sao có thể ở trong cái khu rách nát thế này!?
"Anh Hùng, anh làm sao thế?"
"Anh Hùng, có phải anh đang nghĩ xem làm thế nào để chặt đứt tay chân thằng ranh này không?"
"Anh Hùng, anh không cần nghĩ ngợi gì đâu. Tôi đã tính toán giúp anh rồi".
Nói đoạn Bao Tiểu Dũng lập tức mở cốp sau của chiếc xe đã bị đâm nát của mình.
Anh ta lấy ra một chiếc cờ-lê rất to rồi đưa ra trước mặt Khôi Hùng.
"Dùng cái cờ-lê này đi!"
"Anh Hùng, giao cho anh cả đấy!"
"Xong chuyện tôi sẽ..."
"Bốp!"
Nắm đấm của Khôi Hùng đáp thẳng mặt Bao Tiểu Dũng.
Bao Tiểu Dũng lấy tay bịt chiếc mũi đang không ngừng chảy máu của mình, kinh ngạc nhìn Khôi Hùng.
"Anh Hùng, sao anh lại đánh tôi?"
Khôi Hùng nắm lấy cổ áo Bao Tiểu Dũng rồi quật anh ta ngã xuống đất.
"Ông đánh mày đấy!"
"Con chó có mắt như mù!"
Khôi Hùng vừa đấm vừa đá Bao Tiểu Dũng.
Sau đó còn ra lệnh cho hai tên đàn em lôi Bao Tiểu Dũng lên chiếc xe chở hàng màu đen.
Trước khi lên xe Khôi Hùng còn quay ra cười với Lý Hùng rồi cúi người kính cẩn.
Khôi Hùng lúc đến hung hăng rồi lại đánh Bao Tiểu Dũng nhừ tử, sau đó lôi đi như lôi chó.
Chứng kiến cảnh này, Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân đều cùng lúc quay qua nhìn Lý Hùng.
"Anh quen cái người trông như con gấu kia sao?"
Lý Hùng khẽ gật đầu.
"Ừ, trước đây bọn anh từng xin ăn của nhau. Anh từng cho anh ta hai cái màn thầu".
Hứa Mộc Tình khẽ chớp đôi mắt long lanh.
Có chó nó tin!
Biết Lý Hùng sẽ không nói ra sự thật nên Hứa Mộc Tình chỉ có thể thở dài.
Sau đó cô xót xa đi đến bên chiếc xe vừa mới mua.
Liễu Ngọc Phân cũng lại gần, nhìn chiếc xe bị đâm nát mà vẻ mặt cũng vô cùng đau xót.
"Ôi trời, xe đẹp như thế mà bị đâm hỏng rồi. Nếu chủ nhân của chiếc xe mà biết được thì phải làm sao?"
"Tình Tình, con mượn từ đâu chiếc xe này thế? Mau gọi điện cho người ta xin lỗi đi".
Hứa Mộc Tình mím môi, ngập ngừng một lúc rồi nói với Liễu Ngọc Phân.
"Mẹ, đây là xe bọn con vừa mới mua".
"Hả!?"
...
Ba người nhà Hứa Mộc Tình đều ngồi quanh chiếc bàn ăn trong phòng khách.
Hứa Hiếu Dương đi khám chân còn chưa về.
Ba người nhà Hứa Mộc Tình đều nhìn chằm chằm Lý Hùng đang ngồi phía đối diện trên bàn ăn.
Cuối cùng thì Liễu Ngọc Phân cũng lên tiếng.
"Lý Hùng, hóa ra cậu nhiều tiền thế cơ à?"
"Sao bảo cậu còn không có công ăn việc làm tử tế cơ mà?"
"Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"
Liễu Ngọc Phân vừa lên tiếng đã hỏi liên tiếp ba câu.
Lý Hùng còn chưa kịp mở mồm thì Hứa Hạo Nhiên đã vỗ tay.
"Con biết rồi!"
"Chắc chắn là anh rể cá cược!"
"Mẹ, chị, anh rể đỉnh thật đấy!"
"Tối hôm đấy anh ấy thắng được sáu triệu tệ chỉ trong nháy mắt!"
Vốn dĩ Lý Hùng còn đang nghĩ xem phải giải thích ra sao thì bây giờ cậu em vợ nói thế này lại ngẫu nhiên tạo cho anh một cái cớ.
Anh không phản bác lại mà cứ ậm ừ cho qua chuyện theo những gì mà cậu em vợ nói.
Hứa Hạo Nhiên tâng bốc Lý Hùng lên tận mây xanh.
Liễu Ngọc Phân nghe xong không cảm thấy vui vẻ vì Lý Hùng có nhiều tiền đến vậy.
Ngược lại, bà ấy nhìn Lý Hùng nói với giọng không hài lòng.
"Cá cược không phải việc đứng đắn. Từ sau đừng có mà làm như vậy nữa".
"Mà kể cả cậu có nhiều tiền thì cũng không được vung tay quá trán như vậy".
Lúc này, Lý Hùng lấy ra từ trong túi một chiếc thẻ ngân hàng màu vàng.
Anh đưa chiếc thẻ tới trước mặt Liễu Ngọc Phân.
"Mẹ, trong thẻ này có một ít tiền, con biếu mẹ đi chợ hàng ngày".
Liễu Ngọc Phân lắc đầu nói: "Không được, sao tôi lấy tiền của cậu được?"
"Con ăn không ngồi rồi trong nhà mình, nếu không đóng góp chút gì đó thì áy náy lắm".
Thấy Liễu Ngọc Phân không muốn nhận Lý Hùng bèn nháy mắt ra hiệu cho Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên bắt được tín hiệu thì lập tức nhận lấy chiếc thẻ rồi nhét vào tay Liễu Ngọc Phân.
"Mẹ, anh rể nói đúng đấy".
"Anh ở không nhà chúng ta thì cũng phải đóng góp chút gì đó".
Liễu Ngọc Phân lườm Hứa Hạo Nhiên một cái rồi nhận lấy cái thẻ và nói với Lý Hùng.
"Trong thẻ này có bao nhiêu tiền?"
"Không nhiều đâu mẹ".
Lý Hùng lắc đầu nói: "Vừa đủ cho mẹ đi chợ thôi".
Nghe thấy tiền trong thẻ vừa đủ đi chợ thì Liễu Ngọc Phân thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như trong thẻ có rất nhiều tiền thì bà ấy không thể nhận được.
Nhưng nếu chỉ là tiền đủ để đi chợ thì cùng lắm là mấy nghìn tệ.
Nghĩ như vậy, Liễu Ngọc Phân bèn để chiếc thẻ trong cái túi mà mình hay dùng để đi chợ.
Dưới tầng.
Bao Tiểu Dũng khó nhọc lết đến bên chiếc xe của mình.
Bao Tiểu Dũng nhìn chiếc xe bị đâm tan nát mà ánh mắt hằn lên vẻ giận dữ.
Anh ta mở cửa xe rồi vào trong ngồi.
Anh ta lấy một tấm danh thiếp ra rồi gọi cho Báo Đen.
"Anh Báo, là tôi Bao Tiểu Dũng".
Giọng nói của Bao Tiểu Dũng rất trầm.
"Ô, sao hôm nay đại gia lại rảnh rỗi mà gọi cho tôi thế này?"
Tiếng cười của Báo Đen phát ra từ trong điện thoại.
Bao Tiểu Dũng đúng là một người giàu vì tiền đền bù.
Gia đình anh có một căn nhà được tổ tiên truyền lại, nửa năm trước bị dỡ bỏ.
Anh ta nhận được một khoản đền bù khổng lồ.
"Anh Báo, tôi đang có một vụ làm ăn, anh có làm được không?"
"Nói nghe xem".
"Tôi muốn trả thù ba người. Hai người phụ nữ một già một trẻ và một gã đàn ông".
Báo Đen lại cười lớn lên trong điện thoại.
"Cậu Bao mà đã mở lời thì hẳn phải là phi vụ lớn. Cậu cũng biết con người tôi trước giờ làm việc gì xong việc đấy nhưng tôi ra giá không rẻ đâu".
"Tiền không thành vấn đề!"
Bao Tiểu Dũng cắn răng nói: "Ba người này tôi mới xử lý theo tuần tự. Đầu tiên là bà già kia, sau đó tôi muốn bắt gã kia lại rồi làm nhục con đàn bà của hắn trước mặt hắn".
"Được! Mỗi người bốn trăm nghìn tệ. Chuyển khoản rồi mai tôi sẽ xử lý!"
Báo Đen vừa mới cúp máy của Bao Tiểu Dũng.
Máy hắn lại kêu lên.
Hóa ra là Hứa Hải Phong gọi đến.
Báo Đen đưa tay vỗ đùi rồi cười nói: "Haha, lại có tiền rồi!"
"Giám đốc Hứa có chuyện gì cần nhờ tôi sao?"
Hứa Hải Phong trầm giọng nói qua điện thoại: "Tôi đưa cho anh địa chỉ này, mai anh cho người tới đó làm loạn cho tôi".
"Cái này đơn giản thôi".
Vừa thấy bảo chỉ cần làm loạn thôi thì Báo Đen đã vui mừng hớn hở.
Nhưng giọng Hứa Hải Phong lại rất nghiêm túc: "Báo Đen, mục đích của tôi là khiến công trình này bị đình trệ một tháng".
"Tôi không cần biết anh làm cách nào. Chỉ cần anh làm được thì tôi sẽ cho anh một triệu tệ".
Báo Đen ngay lập tức đập tay.
"Đúng là ông chủ lớn có khác, hào phóng thật!"
"Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ không để chúng động được vào dù chỉ một viên gạch".
...