“Ông thì biết cái gì? Người có xuất thân như Hứa Mộc Tình bám được cành cao như cậu Tô, thế thì tổ tiên nhà họ Hứa bọn họ bốc khói xanh luôn rồi”.
“Tôi là dì của nó, tôi làm thế cũng là vì muốn tốt cho nó thôi, sau này chắc chắn nó sẽ rất biết ơn tôi”.
Liễu Hồng Hoa đang lái xe, bà ta càng nghĩ càng kích động: “Lần này chúng ta phát tài thật rồi!!”
Ngày tiếp theo, giống như những gì Trương Diệu Diệu đã nói, tập đoàn Tô thị thật sự cử một nhóm nhân viên xuống Đông Hải để thương lượng về nghiệp vụ với tập đoàn Lăng Tiêu.
Lần thương lượng này rất thuận lợi.
Đồng thời, tập đoàn Tô thị cũng mời Hứa Mộc Tình dẫn theo nhân viên của tập đoàn Lăng Tiêu lên tỉnh khảo sát vào ba ngày sau.
Trường đại học của Hứa Mộc Tình cũng nằm trên tỉnh.
Bởi thế, cô cũng đã quen thuộc với nơi đây.
Nhưng đây là lần đầu tiên Hứa Hạo Nhiên được lên tỉnh, cậu ta kích động đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên lên tỉnh với mục đích khác nhau.
Cậu ta nhận được lời mới từ một công ty phim ảnh trên tỉnh mời đến thử vai.
Sau khi đến tỉnh, nhóm người Hứa Mộc Tình bắt đầu bận rộn.
Bọn họ được tập đoàn Tô thị dẫn đi khảo sát ở khắp chốn.
Lý Phong luôn kề cận bên cạnh Hứa Mộc Tình, anh có thể cảm nhận rõ ràng Hứa Mộc Tình đã ngày càng trưởng thành.
“Tinh tinh tinh…”
Vào lúc Lý Phong và Hứa Mộc Tình đang ngồi trong phòng họp.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang cuộc họp của bọn họ.
Lý Phong lấy điện thoại từ trong túi ra, anh quay người đi ra khỏi phòng họp.
Người gọi là Hứa Hạo Nhiên.
Anh vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Hứa Hạo Nhiên.
“Anh rể mau đến cứu em với!”
Giọng nói của cậu ta không giống như đang diễn.
Giọng nói ồm ồm của một người đàn ông nhanh chóng vang lên trong điện thoại.
“Thằng ranh, muốn cứu em vợ của mày thì lập tức cầm một triệu tiền mặt sang đây”.
“Trong vòng mười phút, nếu như mày không tới thì tao sẽ cắt hai lỗ tai của nó xuống rồi gửi cho mày”.
Sau khi đọc địa chỉ, hắn ta lập tức cúp máy.
Lý Phong nói với Hứa Mộc Tình một tiếng rồi vội vàng đi xuống lầu.
Lúc đến hầm gửi xe, Lý Phong không lên xe của Hứa Mộc Tình mà bước thẳng về phía chiếc xe thương vụ Toyota.
Diêu Nhược Nam đang ngồi trong chiếc xe thương vụ Toyota sợ hết hồn.
Lý Phong mở cửa xe, ngồi vào trong.
“Anh, anh… Sao anh biết tôi ở đây!?”
Lý Phong nói hờ hững: “Kể từ ngày đầu tiên tôi bước chân đến tỉnh, cô luôn nấp trong bóng tối”.
“Từ trước đến nay đã thay bảy chiếc xe, có cần tôi đọc biển số xe cho cô nghe không?”
Diêu Nhược Nam nghĩ thầm:
Kỹ năng theo dõi của mình kém cỏi như thế từ bao giờ?
Không đúng, là vì anh giỏi quá!
Không hổ danh là người đàn ông mà mình thích!
Lý Phong đọc một số điện thoại: “Điều tra giúp tôi xem chủ nhân của số điện thoại này là ai, thế lực nào chống lưng cho hắn ta?”
Nếu là người khác, ai dám ra mệnh lệnh như vậy với cô ta kia chứ!?
Cũng chỉ có một mình Lý Phong mà thôi!
Diêu Nhược Nam nhanh chóng tìm được: “Biệt danh của người này là Chó Hoang”.
“Ban đầu hắn ta theo Trương Toàn Vũ lăn lộn”.
“Sau khi Trương Toàn Vũ bị phế, hắn ta dẫn theo mấy chục anh em dưới trước mình đầu quân cho Đổng Bưu, một trong số bốn thiên vương”.
Sau khi nghe thấy thế, Lý Phong khẽ nhíu mày: “Ai chống lưng cho Đổng Bưu?”
Diêu Nhược Nam nói ngay: “Nhà họ Tô!”
Vào thời điểm hiện tại, trong một lò mổ bị bỏ hoang ở ngoại ô.
Gần hai trăm người tụ tập ở đây.
Chó Hoang đi theo Đổng Bưu, một trong số bốn thiên vương trên tỉnh, có thể nói bây giờ hắn ta lên như diều gặp gió.
Hiện nay trong số bốn thiên vương trên tỉnh chỉ còn sót lại hai người mà thôi.
Rất nhiều địa bàn đang bỏ trống, chắc chắn mai sau chẳng thể nào tránh khỏi một trận chém giết đẫm máu!
Chó Hoang có hai trăm anh em bên cạnh mình, chỉ cần hắn ta ngoan ngoãn đi theo Đổng Bưu thì sau này ắt sẽ trở thành ông lớn như Trương Toàn Vũ.
Nghĩ đến đây, Chó Hoang vui như mở cờ trong bụng.
“Thằng khốn, chúng mày chết chắc rồi!”
Vào lúc ngày, tiếng mắng chửi của Hứa Hạo Nhiên lập tức vang lên.
Hứa Hạo Nhiên đã bị người khác treo ngược.