Hứa Mộc Tình bối rối đứng ở cửa, thỉnh thoảng kiễng chân nhìn vào trong.
Nhưng, cách quá xa, cô không nhìn thấy Lý Phong đang viết cái gì?
Trương Hiểu Bình ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: "Chị Tình, nếu chị tò mò thì vào hỏi anh Phong xem”.
Hứa Mộc Tình do dự hồi lâu, rồi cô mới bước đến bên cạnh Lý Phong: "Anh đang làm gì đấy?"
Lý Phong không nhìn lên: "Viết thư tình”.
Thư tình? Hứa Mộc Tình giật mình!
Anh ấy đang viết thư tình cho ai?
Chẳng lẽ là cho người đẹp đến từ tỉnh?
Hứa Mộc Tình khẽ hỏi: "Anh viết cho ai đấy?"
"Viết thay Hạo Nhiên”.
“Ồ”, Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng mấy chốc, Lý Phong đã viết xong bức thư tình.
Trên trang giấy trắng, nét chữ của Lý Phong rất mạnh mẽ, ngay ngắn và đẹp mắt.
Lý Phong đưa bức thư tình cho Hứa Mộc Tình đang ở bên cạnh, nói: "Em đọc hộ anh xem thế nào”.
Hứa Mộc Tình không nghĩ nhiều, dù sao thì đó là bức thư tình viết thay Hứa Hạo Nhiên mà, cô lập tức bắt tay vào đọc.
"Trái tim của chúng ta là một hình tròn,
Vì độ lệch tâm của nó luôn bằng không.
Nên nỗi nhớ anh dành cho em là một số thập phân tuần hoàn, lặp đi lặp lại, mê em không lối thoát.
Chúng ta là một đường parabol, em là trọng tâm, và anh là directrix (*khoảng cách không đổi từ một điểm trên đường tròn đến trọng tâm).
Em nghĩ về anh nhiều như thế nào thì anh nghĩ về em sẽ nhiều hơn thế ấy— "
Đọc đến đây, ngay cả bản thân Hứa Mộc Tình cũng hơi xúc động.
Cô không ngờ Lý Phong lại giỏi văn như vậy.
Những từ này để rời rạc thì không có gì nhưng khi ghép chúng lại với nhau thì lại tạo thành một bức thư tình đầy thi vị.
Hứa Mộc Tình nhìn xuống, không thể nhịn được cười.
"Được rồi, thực ra đoạn trên là đi chép đấy”.
Bởi vì là hàng đi mượn, nên anh cảm thấy trái tim mình đang xoắn xuýt, đang rối bời.
Thề non hẹn biển, lời nói gió bay nên nó chả có ý nghĩa gì cả.
Thực ra, anh rất ngưỡng mộ những đôi tình nhân ở bên nhau trọn đời.
Thiên Nam địa Bắc song phi khách, lão sí kỷ hồi hàn thử".
Đọc đến đây, ánh mắt Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong chợt trở nên long lanh.
Bởi vì cô cảm động rồi.
Hứa Mộc Tình thậm chí còn đang nghĩ, nếu bức thư tình này là viết cho cô thì thật tuyệt biết bao!
Cô vừa cảm động vừa đọc tiếp.
“Có ba chữ anh không nói ra được, không phải vì nhát gan mà vì anh cảm thấy những gì đẹp đẽ nhất thì nên giấu kín trong lòng.
Bao bọc lấy nó thật tốt, làm ấm nó, khắc ghi hương vị của nó mọi lúc.
Xuân, theo gió thổi vào giấc mơ của em;
Hạ, theo sấm sét đánh tan nỗi muộn phiền trong lòng em;
Thu, làm mưa tưới tắm tâm hồn em;
Đông, vì em mà dệt nên một thế giới trắng tinh khiết.
Lý Phong, em yêu anh... "
Hứa Mộc Tình theo quán tính đọc đến đây, cô đột nhiên dừng lại.
Cho đến giờ phút này, cô mới biết mình đã rơi vào âm mưu của Lý Phong!
Khi cô ngẩng đầu nhìn Lý Phong, thì Lý Phong đã giang hai tay ra, ôm lấy thân thể thơm tho mềm mại của cô.
Rồi anh cúi đầu nhìn xuống cô, ánh mắt chứa chan tình cảm nồng đậm.
Lý Phong nói bằng chất giọng hơi trầm và đầy cuốn hút: "Hứa Mộc Tình, anh cũng yêu em”.
Mảnh giấy trong tay Hứa Mộc Tình từ từ rơi xuống.
Vì Lý Phong đã ôm chặt cô vào lòng.
Giữa hai người họ, thậm chí còn không có chỗ cho một mảnh giấy trắng mỏng manh.
Anh cúi xuống.
Đôi môi của anh từ từ tiến lại gần.
Cuối cùng, hai đôi môi lồng vào nhau.
Một nụ hôn sâu.
Hứa Mộc Tình có chút mê đắm.