"Làm gì cũng phải bình tĩnh, dù trời có sập xuống thì cũng không được hấp tấp”.
"Cử chỉ phải nho nhã, ăn nói phải thanh tao, biết chưa?"
Quản gia thở ra một hơi: "Vâng, lão gia, tôi sai rồi. Tôi không nên hấp tấp như vậy”.
"Nhưng việc này rất khẩn cấp ạ”.
Tô Chính Quốc cười nhạt một cái, phô ra phong thái của tộc trưởng, nói: "Nói đi, có chuyện gì?"
"Nhị lão gia bị bắt rồi ạ”.
“Cái gì?”, Tô Chính Quốc đứng phắt dậy, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào quản gia như thiêu như đốt: “Từ khi nào?"
“Hôm qua ạ”, quản gia nói.
"Hôm qua bị bắt mà sao nay mới nói? Câm à?"
Vừa nghe tin em trai mình bị bắt, phong thái điềm tĩnh của Tô Chính Quốc cũng đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Bây giờ, trong mồm Tô Chính Quốc toàn là những câu chửi thề.
Lão kéo cổ áo quản gia, hung dữ hỏi: "Ai dám bắt em trai tao, ai mà to gan thế!?"
"Lão gia, là người họ Tề ở Đông Hải. Chuyện này dường như có liên quan đến khu biệt thự Bán Sơn mà chúng ta đã phát triển ở Đông Hải".
Ngay khi nghe tin lãnh đạo Đông Hải đã bắt em trai mình, Tô Chính Quốc liền đứng ngồi không yên.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt!
Nhà họ Tô luôn nói với người ngoài họ là những người kinh doanh đứng đắn.
Nhưng thực tế là đều dùng những thủ đoạn bẩn thỉu và lươn lẹo.
Một khi những thứ này được phanh phui ra, thì nhà họ Tô sẽ đứt ngay.
Không được, không thể ngồi đây chờ chết được!
Tô Chính Quốc nhanh chóng lấy ra một chiếc điện thoại di động trông rất bình thường từ ngăn kéo trong góc.
Trong chiếc điện thoại này, chỉ lưu số điện thoại của ba người.
Lão lần lượt gọi vào ba số đó.
Kết quả là chả có ai không trả lời lão hết.
Sao thế này? Tô Chính Quốc cuống lên.
Ngay sau đó, lại có một người khác từ ngoài cửa vội vàng bước vào.
"Lão gia không ổn rồi, một số dự án của chúng ta ở Đông Hải đã bị niêm phong rồi!"
Chết tiệt chết tiệt, chết tiệt!
Tô Chính Quốc và em trai lão đã tốn hơn một năm để lên kế hoạch cho những dự án này ở Đông Hải.
Rất nhiều nhân lực và vật lực đã được đầu tư vào đó.
Việc đóng cửa các dự án này đồng nghĩa với việc tập đoàn Tô Thị của họ sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Lúc này, quản gia ở bên cạnh thận trọng nói: "Lão gia, chuyện này còn liên quan đến tập đoàn Lăng Tiêu ở Đông Hải nữa”.
"Tập đoàn Lăng Tiêu! Lại là tập đoàn Lăng Tiêu chết tiệt!"
Tiếng gầm thét của Tô Chính Quốc vang vọng khắp phòng khách.
Gầm thét!
Nóng nảy!
Cả khuôn mặt của Tô Chính Quốc đỏ bừng hết cả lên.
Lúc này, Tống Đình Kiệt, người đang ngồi bên cạnh, từ tốn nói: "Kẻ đứng sau việc này chắc chắn là tập đoàn Lăng Tiêu”.
Quản gia gật đầu: "Đúng, chính là bọn họ”.
“Nếu đã như vậy, tốt hơn hết nhổ cái gai tập đoàn Lăng Tiêu trong mắt đi”, Tống Đình Kiệt lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Tô Chính Quốc vốn đang rất tức giận, đột nhiên khựng lại.
Lão nhanh chóng quay đầu lại nhìn Tống Đình Kiệt: "Cậu hai có cách gì hay sao?"
Tống Đình Kiệt trước nay luôn là một kẻ túc trí đa mưu.
Cho dù đó là tranh đấu trong gia tộc hay là cạnh tranh thương nghiệp, anh ta đều có thể chơi được.
"Thuộc hạ của lão gia có người tên Hứa An Thái đúng không?"
"Hứa An Thái này là cha ruột của Hứa Hiếu Dương, tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Chỉ với vài câu đơn giản, đôi mắt của Tô Chính Quốc đã sáng rực lên.
"Ý của cậu hai là dùng Hứa An Thái để uy hiếp Hứa Hiếu Dương sao”.
“Uy hiếp?”, Tống Đình Kiệt cười, lắc đầu: "Uy hiếp làm cái gì? Việc đã đến nước này, đã làm thì làm dứt điểm luôn đi”.
"Ông nói xem nếu chủ tịch của một tập đoàn không còn nữa, thì tập đoàn đó còn có thể tiếp tục phát triển không?"
“Ngon!”, Tô Chính Quốc vỗ đùi: “Cậu hai quả là tính toán như thần, Gia Cát Lượng tái thế!
Mười phút sau.
Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ kính cẩn bước vào phòng làm việc của Tô Chính Quốc.
Hai người chào Tô Chính Quốc một cách cung kính.
Tô Chính Quốc hờ hững xua tay hỏi Hứa Hải Phong: "Nghe nói ông có một người em trai, mà quan hệ giữa hai người không được tốt lắm thì phải”.