Nhà họ Ngụy đã cử người thâm nhập Đông Hải.
Dương Thiện Tề biết nếu mình còn không ra tay thì sẽ chết trong tay sát thủ mà nhà họ Ngụy cử đến.
Vào lúc này, đột nhiên có sát khí nổi lên từ đằng sau lưng.
Dương Thiện Tề quay phắt đầu lại, nhìn thấy hai người đàn ông?
A Tam, A Tứ?
Lúc nhìn thấy hai người họ, Dương Thiện Tề không khỏi nhíu mày lại thật chặt.
Hắn không bỏ trốn mà dẫn hai người ấy vào một con hẻm.
“Dương Thiện Tề, anh làm sao thế? Rõ ràng có thể ra tay giế t chết bà ta mà, tại sao lại không làm?”
Dương Thiện Tề nói hờ hững: “Người đối đầu với ông chủ là Lý Hùnng”.
“Cậu chủ bị thương vì Lý Phong, ngày mai Lý Phong sẽ đánh nhau với Tống Viễn, cậu ta chết là cái chắc rồi. Chỉ cần Lý Phong chết thì chẳng phải chuyện này đã kết thúc rồi sao? Gia đình ấy đều là người tốt, bọn họ không đáng chết”.
“Nếu bọn họ không chết thì chỉ có anh chết!”
Đột nhiên A Tam A Tứ làm khó làm dễ, bọn họ chia nhau tấn công Dương Thiện Tề từ hai bên trái phải!
Dương Thiện Tề là người có tư chất tốt nhất, khả năng lĩnh hội cao nhất, tu luyện vất vả nhất trong số đám học trò của Ngụy Tiêu Dương.
A Tam A Tứ là bạn học cùng thầy với hắn, bọn họ đều là trẻ mồ côi.
Bởi thế Dương Thiện Tề không muốn đánh nhau với bọn họ.
Sau khi đấu vài hiệp, hắn xoay lưng bỏ chạy.
Chỉ có điều lúc Dưong Thiện Tề vừa mới trèo tường, nhảy xuống sân nhà người khác.
Hắn đột ngột dừng bước.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao trùm toàn thân hắn, Dương Thiện Tề ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt.
Ngụy Tiêu Lâm!
Em trai của Ngụy Tiêu Dương.
Dương Thiện Tề không ngờ Ngụy Tiêu Lâm cũng đến Đông Hải, hắn vội vàng chào hỏi Ngụy Tiêu Lâm.
Hắn vừa định mở miệng thì đột nhiên có luồng gió mạnh thổi đến.
Rồi sau đó, yết hầu của Dương Thiện Tề bị Ngụy Tiêu Lâm bóp chặt.
Ngụy Tiêu Lâm nhấc Dương Thiện Tề lên khỏi mặt đất, yết hầu của hắn bị Ngụy Tiêu Lâm bóp đến phát ra tiếng kêu: “Tại sao không ra tay?”
“Bọn họ, bọn họ đều là người tốt”, Dương Thiện Tề nói một cách khó nhọc.
“Tôi đã nói với các người kể từ lúc còn nhỏ, trên thế giới này không có tốt và xấu, chỉ có đúng và sai”.
“Các người là con chó mà gia tộc nuôi dưỡng, gia tộc kêu các người làm gì thì phải làm nấy, người đứng đầu gia tộc nói đúng thì chính là đúng”.
“Nếu như muốn tiếp tục sống thì phải nghe lời gia tộc, cầm dao đến giết hết người nhà Lý Phong”.
Lạnh lùng!
Vô tình!
Ngụy Tiêu Lâm nói chuyện giống như một cỗ máy không có tình cảm.
Trong mắt hắn ta, giết một người chỉ đơn giản như bóp ch ết con kiến.
“Con không ra tay được, sư thúc giết con đi”.
Ngụy Tiêu Lâm đấm mạnh vào lồ ng ngực Dương Thiện Tề.
Dương Thiện Tề lập tức phun ra máu, hắn bay ra xa, đập mạnh vào bức tường.
Ngụy Tiêu Lâm bước đến gần, nhìn xuống Dương Thiện Tề: “Cơ hội cuối cùng, có giết hay không?”
Dương Thiện Tề chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn vốn chẳng còn lưu luyến gì ở thế giới này nữa.
Hắn chỉ là một con chó được chủ nuôi mà thôi.
Hắn chết đi, cũng không có ai trên đời này nhớ đến nhắn.
Ngụy Tiêu Lâm hừ lạnh, vào lúc hắn ta ra tay, đột nhiên có tiếng người vang lên từ bức tường trên đỉnh đầu.
“Tôi nói này, nếu như các người muốn đánh nhau thì có thể tìm một nơi không người được không?”
“Đánh đánh giết giết máu văng tung tóe làm dơ sân của người ta, có phải thiếu đức lắm không?”
Ngụy Tiêu Lâm ngạc nhiên!
Hắn ta vội vàng ngẩng đầu lên, đồng thời cơ thể của nhanh chóng lùi về sau.
Một cao thủ như hắn ta mà hoàn toàn chẳng phát hiện ra có người còn đứng ở trên tường.
“Cậu là ai? Cậu có mặt ở đây từ bao giờ?”
“Lý Phong!”, Dương Thiện Tề gọi tên Lý Phong.
Nghe thấy thế, Ngụy Tiêu Lâm không khỏi biến sắc, hắn ta dứt khoát xoay lưng bỏ chạy!
Đến anh cả Ngụy Tiêu Dương còn bại trong tay Lý Phong thì Ngụy Tiêu Lâm cũng tự biết mình không phải là đối thủ của anh.
Hơn nữa, trước lúc đến Đông Hải, anh cả Ngụy Tiêu Dương đã dặn dò đi dặn dò lại, tuyệt đối không được đánh nhau với Lý Phong, chứ bằng không chắc chắn sẽ chết.
Chỉ có người đã từng đánh nhau với Lý Phong mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ của anh!
Có một câu mà Ngụy Tiêu Dương vẫn chưa nói với người khác, lần này Lý Phong và Tống Viễn giao đấu.
Tống Viễn, chết là cái chắc!