Bởi vì nắm đấm của hắn ta đã đấm mạnh vào ngực Lý Phong!
Với cú đấm này, hắn ta đã dùng ít nhất bảy mươi phần trăm sức lực của mình!
Quách Phong lập tức lùi về sau hai bước, nhảy lên cao lại quay về chỗ ban đầu.
Quách Phong nắm chặt nắm đấm, khí thế hừng hực.
“Vận may của mày thật tốt! Đây là lần đầu tiên sau hơn mười năm tao phải sử dụng toàn bộ sức lực!”
“Được chết dưới toàn bộ sức lực của tao là vinh dự của mày”.
Vừa dứt lời, Quách Phong đột nhiên gầm lên giận dữ: “Bôn Lôi quyền!”
Tiếng sấm!
Âm thanh đùng đoàng tựa như tiếng sấm vang vọng trong không khí!
Mọi người xung quanh quan sát thấy Quách Phong như biến thành một cái bóng lao thẳng về phía Lý Phong với năng lượng hủy diệt!
Cú đấm!
Cú đấm này nhất định sẽ đập nát ngực Lý Phong!
“Bụp!”
Âm thanh dữ dội khiến chiếc đèn pha lê trên trần phòng khách rung chuyển dữ dội!
Tiếng đèn pha lê va đập vào nhau vẫn chưa dừng lại.
Lại nghe thấy giọng nói đều đều của Lý Phong: “Đây là chiêu thứ hai của mày đúng không?”
Lương Thế Thành sợ hãi vội vàng lùi lại hai bước!
Toàn bộ đòn đánh của Quách Phong không có tác dụng gì đối với Lý Phong!
Làm sao có thể?!
Nhất định là nhìn nhầm rồi!
Lúc này, Quách Phong lại nhảy bật lên, đáp xuống vị trí ban đầu.
“Ha ha ha, mày đã hoàn toàn chọc giận tao!”
“Cho tới nay, tất cả những kẻ chọc giận tao đều đã chết!”
“Tối hôm nay mày cũng không ngoại lệ”.
Khí thế trên người Quách Phong bùng nổ!
Mọi cơ bắp ở phần trên cơ thể hắn ta đều nở ra theo đó!
“Tao sẽ dùng chiêu thức sát thủ mạnh nhất của tao để đối phó với mày”.
“Mày nên cảm thấy may mắn khi được chết dưới chiêu này đi!”
“Đi chết đi!
Quách Phong như một cỗ xe tăng hạng nặng uỳnh uỳnh lao về phía Lý Phong.
“Bốp!”
Tiếng vỗ tay giòn giã.
Chiêu cuối cùng lợi hại nhất của Quách Phong bất ngờ bị một cái vỗ tay của Lý Phong giải được.
Lúc này, nghe thấy Lý Phong mất kiên nhẫn nói.
“Hai đứa em trai của mày có nói cho mày biết, mồm của mày rất thối không?”
“Tối nay ăn tỏi à?”
“Ngoài ra, Bôn Lôi quyền không phải như vậy”.
Trong lúc nói chuyện, năm ngón tay của Lý Phong đột nhiên xoắn lại thành nắm đấm.
“Vút!”
“Đùng đoàng!”
Bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng sấm!
Tiếng sấm và tia chớp lập tức bao trùm tiếng hét của Quách Phong.
Tuy nhiên, mọi người trong phòng đều thấy cơ thể của vua thế giới ngầm bất ngờ cong lên.
Giống như một con tôm bị luộc chín!
Cơ bắp ở phía sau lưng hắn ta đột ngột phát nổ!
Máu bắn tung tóe!
Quách Phong không thể tin được!
Hắn ta không hiểu tại sao người đàn ông vô danh trước mặt lại có thể đánh bại hắn ta một cách dễ dàng như vậy.
“Mày, mày rốt cuộc là ai?”
Lý Phong vươn tay túm đầu Quách Phong, ném hắn ta qua một bên.
Lý Phong nhìn thấy Lương Thế Thành hai chân run lẩy bẩy.
“Lão già, bây giờ chúng ta có nên tiếp tục chủ đề đó không?”
Mặc dù Lương Thành Hải bị sốc trước sức mạnh vừa Lý Phong vừa thể hiện, nhưng ông ta vẫn cố chấp.
“Đừng tưởng rằng mày đánh bại được Quách Phong, nhà họ Lương tao sẽ không còn ai!”
“Nhà họ Lương còn ai nữa không?”
“Nếu như còn, ông mau gọi hắn ra đây, gọi điện thoại kêu hắn qua đây cũng được”.
“Tôi bây giờ quay về khách sạn để video call với vợ. Sau mười giờ vợ tôi sẽ đi ngủ”.
Lương Thế Thành trợn mắt phẫn nộ: “Mày cho rằng mày lừa ba vị cao thủ nhà tao đi chỗ khác thì thủ đoạn của mày sẽ thành công sao? Tao sẽ gọi bọn họ về ngay bây giờ!”
“Ba cao thủ mà ông nhắc đến, có phải bọn họ không?”
Lý Phong vừa dứt lời, ba tên đàn em lập tức nhấc ba người đàn ông trung niên lên.
Hành động đó giống như đang nhấc một con thỏ.
Tên đàn em ném ba người đàn ông trung niên bị thương khắp người, cơ thể mềm nhũn về phía Lương Thế Thành.
Lương Thế Thành kinh ngạc đến độ miệng không thể khép lại được!
Không thể tin được!
Đây không phải là sự thật!
Đây nhất định là đang nằm mơ!
Lương Thế Thành quay người tát người quản gia một cái tát đau đớn!
Nghe thấy tiếng than khóc của người quản gia và cảm giác nóng ran từ lòng bàn tay, Lương Thế Thành toàn thân đổ sụp xuống.
“Lão gia, lão gia!”
Lý Phong bước đến trước mặt Lương Thế Thành, ông ta hiện giờ đang được vệ sĩ đỡ.
Anh lấy ra một bản hợp đồng nhàu nát từ trong tay mình và nói: “Ông chỉ cần ký hợp đồng này, việc này coi như đến đây là xong”.
Lương Thế Thành chỉ nhìn lướt qua rồi nhắm mắt tuyệt vọng.
Đây là loại hợp đồng gì?
Đây rõ ràng là các điều khoản bá vương.
Trên hợp đồng viết rõ ràng Lý Phong dùng một đồng để mua lại công ty giải trí mà nhà họ Lương đã vất vả gây dựng!
Một đồng!
Công ty giải trí nhà họ Lương của ông ta có giá trên thị trường ít nhất là hơn mười tỷ.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, nếu như không ký, nhà họ Lương bọn họ sẽ bị diệt vong.
…….
Sáng sớm hôm sau, Cố Ngôn Hi và người đại diện của cô ta đến công ty giải trí “Tinh Duyên”.
“Cố Ngôn Hi, con đàn bà đê tiện này, mày vẫn còn mặt mũi đến đây à!”
Vừa bước vào văn phòng tổng giám đốc, tổng giám đốc Nguyễn Đại Bảo lập tức đập bàn và chửi bới.
“Nhìn xem mày đã gây ra chuyện tốt đẹp gì, mày là đồ ăn cháo đá bát!”
Nguyễn Đại Bảo tức giận đi về phía Cố Ngôn Hi.
Phương Văn Văn lập tức dang hai tay ra đứng chắn trước mặt Cố Ngôn Hi.
Phương Văn Văn lớn tiếng nói: “Tổng giám đốc, hôm nay chúng tôi tới đây không phải để cãi nhau với ông!”
Trong khi nói chuyện, Phương Văn Văn lấy trong túi ra một bản hợp đồng dày cộp.
Cô ta lấy hết can đảm đối mặt với Nguyễn Đại Bảo: “Đây là hợp đồng giải ước giữa Ngôn Hi nhà tôi và công ty của ông!”
“Giải ước?” Nguyễn Đại Bảo sau khi nghe xong đột nhiên cười lớn.
“Ha ha ha! Não mày bị nhúng nước rồi à!”
“Cố Ngôn Hi là người mà công ty bọn tao từng bước từng bước kéo từ dưới đáy lên, không có công ty này thì cô ta vẫn chỉ là một con nhỏ quê mùa làm việc trong một nhà hàng nhỏ mà thôi!”
Nguyễn Đại Bảo từng bước tiến lại gần.
Phương Văn Văn đang che chắn cho Cố Ngôn Hi cũng lùi lại từng chút một.
“Bây giờ mày muốn chấm dứt hợp đồng với công ty chỉ bằng một vài mảnh giấy rách nát, có chuyện đơn giản như vậy sao?”
“Mày có biết bọn tao đã chi bao nhiêu tiền cho cô ta không?”
Nguyễn Đại Bảo bước tới và đẩy Phương Văn Văn sang một bên, nhìn thẳng vào Cố Ngôn Hi.
“Tao nói cho mày biết, hiện tại trừ phi mày có thể bán được thịt trên người mày, bán được một tỷ thì tao sẽ chấm dứt hợp đồng ngay lập tức”.
Cố Ngôn Hi hai tay nắm chặt nắm đấm: “Mấy năm nay tiền tôi làm cho công ty vẫn chưa đủ sao?”
“Ông dựa vào đâu mà bắt tôi phải đưa nhiều tiền như vậy? Ban đầu bọn ông không hề chi một đồng nào cho tôi cả!”
Nguyễn Đại Bảo cười khinh thường, lấy một tập tài liệu từ trong ngăn bàn ra.
“Bộp!” Ông ta vứt xuống bàn trà.
“Những khoản này là những khoản chi phí khác nhau mà công ty đã chi cho mày trong thời gian qua, mày có thể tự xem”.
Phương Văn Văn nhanh chóng mở tập tài liệu ra xem rồi hét lên kinh ngạc.
“Không thể nào! Không thể nào nhiều như vậy được!”
“Những khoản này đều là giả mạo, đều là do ông cố tình tạo ra”.
“Khi Cố Ngôn Hi mới vào công ty, mấy ông không hề xem trọng cô ấy”.
“Cô ấy đã bí mật đi dự một cuộc thi ca hát, và sau khi cô ấy lấy được giải thưởng mấy người mới quấn lấy cô ấy”.
“Cô ấy có được thành công như hiện tại là hoàn toàn dựa vào bản thân cô ấy!”
Phương Văn Văn chỉ vào một tờ giấy: “Những bài hát trên đây đều là do chúng tôi tự sáng tác”.