Anh ta cúp máy xong hơi cau mày nói: "Lạ nhỉ, sao người nhà họ Kỳ không có phản ứng gì thế?"
"Lũ vô dụng! Chẳng lẽ lũ vô dụng này cũng sợ Lý Phong à?"
Lương Hàn Thần giận điên người, vơ lấy cái cốc bên cạnh ném mạnh về phía Lại Tranh Hồng.
"Cậu mau nghĩ cách cho tôi, nếu không nghĩ ra cách gì tôi sẽ đánh gãy tay chân cậu rồi ném xuống sông đấy".
Lại Tranh Hồng sợ mất mật, anh ta biết Lương Hàn Thần nói được làm được.
Lại Tranh Hồng đảo mắt, vỗ tay hét lên: "Anh à, hay là anh tự mình gọi cho chị gái Kỳ Tử Hạo đi".
Chị gái Kỳ Tử Hạo tên Kỳ Ti Mẫn.
Lúc cô ta hai mươi tuổi đã lấy cậu cả nhà họ Tôn ở Phú Châu.
Gia tộc Kỳ Thị có thể đứng vững vàng ở đô thị quốc tế Thành Hải, mà còn nằm trong top mười gia tộc lớn nhất ở đây.
Là nhờ vào sự giúp đỡ của nhà họ Tôn ở Phú Châu.
Lương Hàn Thần ngẩn người, sao tự nhiên lại gọi cho chị gái Kỳ Tử Hạo làm gì.
"Anh à, nếu tôi nhớ không nhầm thì quan hệ của hai người cũng khá ổn mà. Hình như cô ta là fan hâm mộ của anh đó.
Vừa nghe thấy ba từ fan hâm mộ Lương Hàn Thần cười khẩy nói: "Bây giờ ông đây vẫn còn fan hâm mộ cơ á? Mặt mũi của ông đây đã bị ném tới nhà xí từ lâu rồi".
"Anh đừng nóng".
Lại Tranh Hồng vội giải thích: "Từ nhỏ Kỳ Ti Mẫn đã rất thương Kỳ Tử Hạo".
"Bây giờ chúng ta không hiểu rõ hoàn cảnh nhà họ Kỳ".
"Nhưng chúng ta có thể gọi điện thoại nói cho Kỳ Ti Mẫn biết chuyện này".
Nghe Lại Tranh Hồng nói thế, Lương Hàn Thần hiểu ra.
Anh ta chỉ vào Lại Tranh Hồng: "Cậu nói tiếp đi".
Lại Tranh Hồng tiếp tục nói: "Tôi và anh đã gặp Kỳ Ti Mẫn ba lần rồi".
"Cũng biết cô ta rất nóng tính".
"Nếu chúng ta kể cho Kỳ Ti Mẫn nghe chuyện Lý Phong đánh què Kỳ Tử Hạo thì cô ta sẽ làm gì?"
Lương Hàn Thần lập tức vỗ tay.
"Cái đầu chó của cậu đúng là thông minh, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?"
"Được rồi, giờ chúng ta sẽ gọi cho cô ta".
Điện thoại kết nối rất nhanh.
"Sao cậu Lương lại có thời gian gọi cho bà cô già này thế".
"Lần trước tôi hẹn mấy cô bạn muốn mời cậu đi ăn mà cậu không đến đâu đấy".
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lanh lảnh của một người phụ nữ.
Lại Tranh Hồng vội ghé sát vào tai Lương Hàn Thần thì thầm mấy câu.
Lương Hàn Thần cười nói: "Chị Kỳ, không phải em không muốn đến".
"Mà vì lần trước em xảy ra mâu thuẫn với một người, hắn đuổi em ra khỏi Phú Châu rồi".
"Đứa nào? Đứa nào dám dọa cậu. Cậu nói đi, giờ tôi đi bắt rồi đánh què hắn, bắt hắn dập đầu xin lỗi cậu".
Kỳ Ti Mẫn đúng là nóng tính như lời Lại Tranh Hồng nói.
Độc đoán.
Tuy nhân phẩm Lương Hàn Thần chẳng ra sao nhưng diễn xuất thì cũng được.
Lương Hàn Thần lập tức kể khổ với Kỳ Ti Mẫn.
Hắn thêm mắm dặm muối bịa chuyện.
Hắn bịa Lý Phong thành một người xấu xa ác độc, lại liên mồm nói xấu tập đoàn Lăng Tiêu.
"Cớ nào lại thế! Cậu yên tâm, chuyện này chị đây lo rồi".
"Tôi sẽ cho người đến Đông Hải bắt thằng cha Lý Phong đến trước mặt cậu, lúc đó cậu muốn làm gì thì tùy".
Thời cơ chín muồi!
Lại Tranh Hồng vội thì thầm mấy câu vào tai Lương Hàn Thần.
Lương Hàn Thần cười đểu.
Sau đó hắn mách Kỳ Ti Mẫn chuyện Kỳ Tử Hạo bị Lý Phong đánh què tay què chân rồi ném xuống sông.
Lương Hàn Thần còn chưa kể xong ở đầu dây bên kia Kỳ Ti Mẫn đã điên tiết hét ầm lên.
"Đời nào có cái lí đó! Thằng chó đấy cũng dám đánh em trai tôi".
"Không được, tôi phải đi Đông Hải, bà đây phải tự tay đánh chết nó".
Kỳ Ti Mẫn giận sôi máu vội lao ra khỏi khách sạn.
"Rầm!"
Cô ta đá văng cửa phòng.
Nổi cơn tam bành!
Như muốn giết người!
Người Kỳ Ti Mẫn dẫn theo đứng ở sảnh khách sạn.
Xe của cô ta đã đứng chờ sẵn ở cửa.
Lúc đi qua quầy lễ tân của khách sạn, bên cạnh có một đôi nam nữ trung niên đang làm thủ tục nhận phòng.
Hai người này là Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương.
Lúc nhân viên lễ tân nói chuyện với Hứa Hiếu Dương có nhắc đến bốn chữ tập đoàn Lăng Tiêu.
Kỳ Ti Mẫn đang rảo bước bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương.
Thấy Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương đi theo nhân viên khách sạn vào thang máy.
Cô ta ngoắc ngón tay sơn đỏ với nhân viên lễ tân.
Kỳ Ti Mẫn ở Phú Châu nổi tiếng là bà chằn.
Tính khí thất thường!
Không ai biết khi nào thì cô ta sẽ nổi điên lên.
Bình thường lúc cô ta nổi điên lên là sẽ có người gặp xui xẻo.
Nhân viên lễ tân khom người rảo bước đến trước mặt cô ta.
"Cô Tôn, tôi có thể giúp gì không ạ?"
"Bốp!"
Kỳ Ti Mẫn tát mạnh một cái vào mặt nhân viên lễ tân.
"Cô là cái thá gì? Tôi cần loại rác rưởi như cô giúp à?"
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi nói sai rồi".
Người lễ tân bị đánh đau điếng người, một bên mặt tê rần.
Nhưng cô không dám xoa, chỉ có thể liên tục cúi đầu xin lỗi.
"Tôi hỏi cô hai người vừa nãy nhận phòng tên là gì? Từ đâu đến? Thân thế ra sao?"
"Hai người vừa nãy từ Đông Hải tới, ông Hứa là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu, người bên cạnh là vợ ông ấy".
"Hay lắm! Không ngờ bọn chúng lại dẫn xác đến tự sát".
Lúc này Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân đã vào phòng.
Xuất thân và địa vị của Hứa Hiếu Dương bây giờ dư sức ở phòng tổng thống.
Nhưng từ trước đến nay ông ấy vẫn luôn tiết kiệm, hai vợ chồng ông cũng chỉ ở một phòng đôi bình thường.
Sau khi nhân viên lễ tân rời đi.
Liễu Ngọc Phân ngồi trên giường cười nói: "Khách sạn năm sao có khác, dọn dẹp sạch sẽ thật đấy".
Hứa Hiếu Dương ngồi xuống bên cạnh, cầm tay bà nói: "Vợ à, chờ sau khi khảo sát xong chúng ta ở lại đây hai ngày thăm thú mấy địa điểm du lịch xung quanh đi".
"Sao thế được chứ? Con rể ông sắp về rồi. Tôi không ở nhà hai vợ chồng nó ăn uống ra sao?"
Hứa Hiếu Dương giơ tay cốc nhẹ vào trán Liễu Ngọc Phân.
"Bà đó! Sao chả hiểu gì cả".
"Chúng ta đang cho hai vợ chồng son chúng nó không gian riêng đấy".
"Hai người già chúng ta không ở đấy, bà nói xem vợ chồng son chúng nó có nhân cơ hội này có con không?"
Liễu Ngọc Phân ngớ người, lập tức giơ tay vỗ mạnh vào vai Hứa Hiếu Dương: "Ông nói linh tinh cái gì thế?"
Hứa Hiếu Dương cười ha hả nói: "Chẳng kẽ bà không thấy hai đứa chúng nó đã vượt rào từ lâu rồi à".
Trước ngạc nhiên sau bất ngờ.
Liễu Ngọc Phân đã coi Lý Phong là một thành viên trong gia đình từ lâu, đến nỗi anh còn thân thiết hơn cả con trai ruột của bà".
Đến tuổi này của bọn họ tất nhiên sẽ mong muốn con mình sớm ngày lấy chồng lấy vợ sinh con đẻ cái.
Bình thường Liễu Ngọc Phân thấy những người tầm tuổi bà bế đứa trẻ đáng yêu đi trên đường trong lòng thấy cực kì hâm mộ.
Liễu Ngọc Phân lập tức nói: "Được rồi, vậy chúng ta sẽ ở đây thêm vài ngày".
Hứa Hiếu Dương ghé đầu bên tai Liễu Ngọc Phân cười nói: "Hay là chúng ta cũng đẻ thêm một đứa đi?"
Liễu Ngọc Phân đẩy ông ra nói: "Tránh ra! Già đầu rồi mà không đứng đắn".
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Liễu Ngọc Phân thuận miệng hỏi: "Ai đấy?"
"Hứa Hiếu Dương có ở đây không?"
Tiếng đàn ông từ ngoài truyền đến.
"Đợi chút".
Hứa Hiếu Dương chỉnh lại quần áo.
Lúc ông ấy cầm lấy áo vest định mặc vào ngoài của bỗng "rầm" một tiếng.
"Đúng là người sống ở nơi khỉ ho cò gáy, lề mà lề mề".
Kỳ Ti Mẫn vừa khiêu khích xong thì có mười mấy người từ ngoài lao vào vây quanh Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương.
"Mấy người là ai? Định làm gì?"
Hứa Hiếu Dương vội kéo Liễu Ngọc Phân ra sau lưng.
Ông cảm thấy đám người trước mặt người đông thế mạnh.