Dư Tú Tú chậm rãi quay đầu nhìn Liễu Bạch.
Lúc này, Liễu Bạch nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của vợ mình.
Liễu Bạch đã từng nhìn thấy ánh mắt này của vợ mình một lần rồi.
Đó là khi vợ anh ấy bị hai người đàn ông làm nhục ở trường trung học, cô ấy định nhảy lầu tự tử, lúc đó là anh ấy đã cứu Dư Tú Tú.
Đó là một buổi đêm đen gió mát.
Liễu Bạch đã thề với Dư Tú Tú rằng anh ấy sẽ bảo vệ cô ấy mãi mãi.
Tuy nhiên, ánh mắt như vậy lại lần nữa xuất hiện!
Liễu Bạch đã nhìn thấy ý nghĩ chết chóc qua ánh mắt đó của Dư Tú Tú.
Phẫn nộ!
Gào thét!
“Ai đến cứu chúng tôi với! Ai đến cứu chúng tôi với!”
Lỗ Vĩnh Hạc cười một cách điên cuồng.
“Bây giờ chúng mày đang ở trong nhà của tao, cho dù Diêm Vương có tới cũng không cứu được chúng mày đâu!”
“Rầm!”
Đột nhiên, cánh cửa biệt thự bị đạp tung.
“Bộp! Bộp!”
Đôi giày da bình thường của Lý Phong giẫm lên những mảnh thủy tinh, từ ngoài bước vào.
Vừa nhìn thấy Lý Phong, Lỗ Vĩnh Hạc tức giận trừng mắt lên quát mắng: “Thằng chó này, mày còn dám đến nhà tao à!”
“Tốt lắm, hôm nay tao sẽ đánh chết mày!”
“Người đâu, người ở bên ngoài đều chết hết rồi sao? Mau vào đây cho tao!”
Lý Phong bình thản nói: “Không cần hét nữa, người ở ngoài bây giờ không thể động đậy được nữa rồi”.
Vừa nói xong, Lý Nhị Ngưu dắt một vài thành viên trong nhóm nhanh chóng đi vào.
Nắm đấm của bọn họ đều dính đầy máu tươi.
Lúc này, Cao Ngọc Thụ dùng tốc độ nhanh nhất và sức lực mạnh nhất của mình đấm về phía Lý Phong.
Cú đấm của Cao Ngọc Thụ nhanh chóng bị Lý Phong tóm gọn.
Khi Cao Ngọc Thụ còn chưa kịp phản ứng.
Thì Lý Phong đã đá vào bụng Cao Ngọc Thụ một cái.
Sau đó, cả người Cao Ngọc Thụ bị đè mạnh xuống đất.
“Bộp!”
“Á!!”
Vô số những mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất xuyên vào da thịt của Cao Ngọc Thụ.
Khi hắn ngẩng đầu và hét lớn lên, một nửa khuôn mặt của hắn đã bị ghim đầy mảnh thủy tinh!
Lý Phong nhấc chân đang giẫm lên người Cao Ngọc Thụ lên rồi bước tiếp.
Đám người Lý Nhị Ngưu cũng đi theo Lý Phong, từng người một giẫm lên người Cao Ngọc Thụ một cái.
Mỗi lần bọn họ đạp lên người Cao Ngọc Thụ đều có thể nghe thấy tiếng hắn kêu gào thảm thiết.
Khi thành viên cuối cùng của đội bước qua, tiếng kêu gào của Cao Ngọc Thụ đã ngừng lại.
Có thể là hắn ngất rồi, cũng có thể là hắn chết rồi.
Lúc này, không ai quan tâm đ ến nhân vật nham hiểm, tầm thường như vậy nữa.
Lý Phong dìu Liễu Bạch đang quỳ dưới đất lên.
Anh đặt tay ở trên chân của Liễu Bạch, nhẹ nhàng vỗ hai cái.
Tất cả những mảnh thủy tinh vỡ dính trong da thịt nhanh chóng bay ra ngoài.
“Chồng ơi, anh không sao chứ!?”
Liễu Bạch ôm chặt Dư Tú Tú.
Dư Tú Tú lao vào trong lòng Liễu Bạch, gào khóc.
Liễu Bạch buông Dư Tú Tú ra, anh ấy vô cùng tức giận nhìn chằm chắm Lỗ Vĩnh Hạc: “Tại sao?”
“Tại sao anh lại đối xử với chúng tôi như vậy?”
“Chúng tôi thành tâm tới đây xin lỗi, vì sao anh lại làm như vậy?”
Lỗ Vĩnh Hạc cười lạnh, biểu cảm trên mặt hắn ta càng lúc càng dữ tợn.
“Bởi vì trong mắt tao, chúng mày không bằng một con chó, con lợn”.
“Tao muốn giết một con chó, một con lợn, có cần phải nói cho chúng biết lí do tại sao không?”
“Bởi vì tôi xuất thân kém hơn anh, là bởi vì tôi không có tiền sao?”
Liễu Bạch hai mắt đỏ hoe hỏi.
“Đúng vậy, bởi vì tao sinh ra trong gia đình quyền quý hơn chúng mày, nên lũ chó lợn chỉ đáng làm vật nuôi cho tao thôi”.
“Lũ chó lợn chúng mày, chỉ có thể làm vật mua vui cho tao thôi”.
Lỗ Vĩnh Hạc lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lý Phong, nói: “Đồ chó chết, mày có bản lĩnh thì tới giết tao luôn đi!”
“Tao là người nhà họ Lỗ, nếu mày dám động tới tao, bố tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu”.
“Mày và vợ mày, và người nhà mày, tất cả đều phải chết!!”
Lỗ Vĩnh Hạc lại chỉ tay vào Liễu Bạch: “Còn mày, tao nhớ rõ mặt của mày và vợ mày rồi đấy”.
“Chúng mày sống ở đâu tao cũng biết rõ”.
“Từ nay về sau, chúng mày đừng hòng được ngủ ngon”.
“Tao sẽ dành thêm chút thời gian để chơi đùa với chúng mày!”
“Lần này, tao nhất định sẽ chơi chúng mày đến chết!”
“Á!!!”
Gầm lên giận dữ một cách điên cuồng.
Liễu Bạch trút hết những giận dữ và đau khổ trong lòng.
“Vì sao? Vì sao mấy người cứ ức hiếp chúng tôi như vậy?!”
“Chúng tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì!”
“Tại sao ông trời lại bất công như vậy?”
“Vì sao vậy!!?”
Tiếng gào thét giận dữ của Liễu Bạch vang vọng khắp trong căn phòng.
Lý Phong lúc này mới bình thản nói một câu.
“Vương hầu tương tương bản vô xung”.
“Bách niên hà tây bách niên đông”.
“Kim lân khỉ thị trì trung vật”.
“Bất nhật thiên thư hạ cửu trùng”.
Trong lúc nói chuyện, Lý Phong đưa một cây kéo cho Liễu Bạch.
Lý Phong nhìn Liễu Bạch, giọng điệu bình thản.
Tuy nhiên, mỗi một lời anh nói đều khiến Liễu Bạch khắc cốt ghi tâm.
“Trên đời này không có đúng sai, chỉ có mạnh và yếu”.
“Nếu anh bị người khác ức hiếp, vợ con anh sẽ bị người khác bắt làm nô lệ và lạm dụng”.
“Nếu anh mạnh, bọn họ chỉ có thể dựa vào anh”.
“Người nhà của anh, bạn bè của anh đều sẽ được che chở”.
“Tôi có thể đưa anh đi trên con đường của kẻ mạnh này, nhưng trước tiên anh phải có một trái tim của kẻ mạnh đã”.
Liễu Bạch nhìn cây kéo trong tay Lý Phong, nghiến răng nghiến lợi lập tức cầm lấy cây kéo đi về phía Lỗ Vĩnh Hạc.
Lỗ Vĩnh Hạc hoảng sợ.
Hắn ta không ngờ Lý Phong và Liễu Bạch thật sự dám động vào mình.
“Chúng mày muốn làm gì? Chúng mày muốn làm gì?”
“Lúc này, Lý Nhị Ngưu dắt theo vài thành viên trong đội, giữ chặt Lỗ Vĩnh Hạc trên ghế sofa.
Lỗ Vĩnh Hạc vẫn đang dạng rộng hai chân, chống tay dựa vào ghế sofa.
Chỉ là dáng vẻ bây giờ không còn vênh váo tự đắc như vừa nãy được nữa.
Hắn ta bây giờ đang vô cùng khiếp sợ!
“Em gái, em đi với chị ra ngoài đi, chuyện tiếp theo để cho đám đàn ông xử lý là được rồi".
Hứa Phi Phi đưa Dư Tú Tú ra khỏi biệt thự.
Ngay khi hai người vừa bước ra khỏi biệt thự, tiếng hét dữ dội của Lỗ Vĩnh Hạc vang lên!!
……
Biệt thự nhà họ Liễu.
“Gì cơ!? Liễu Bạch thiến Lỗ Vĩnh Hạc!?”
Khi Liễu Côn - người đứng đầu nhà họ Liễu nghe thấy tin này, ông ta bủn rủn chân tay ngồi bịch xuống.
Mồ hôi lạnh không ngừng toát ra.
“Lao đầu vào chỗ chết!"
“Đây rõ ràng là đang lao đầu vào chỗ chết!”
“Thằng chó Liễu Bạch này, ai cho hắn cái lá gan này?”
Liễu Côn chửi một tiếng, vội vàng chỉ vào quản gia bên cạnh hét lớn: “Ông mau chóng trói hai vợ chồng Liễu Bạch mang qua đây cho tôi”.
“Tôi phải tự mình đưa bọn chúng đến nhà họ Lỗ xin lỗi”.
Quản gia cũng sợ hãi đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, nói với Liễu Côn: “Ông chủ, người của chúng ta vừa đi rồi, nhưng tất cả đều bị đánh gãy tay chân, ném ra ngoài”.
“Ông nói gì? Liễu Bạch dám đánh người cho chúng ta phái tới à, sao hắn to gan lớn mật thế?
“Tôi không biết nữa, những người đó cực kỳ hung dữ, tên nào cũng đánh vô cùng hăng”.
“Ngoài ra, Liễu Bạch còn nhờ tôi chuyển lời tới ông”.
“Mau nói đi, bây giờ đã là lúc nào rồi, còn ậm ậm ừ ừ”,Liễu Côn gần như phát điên gầm lên.