“Chỉ cần một chút kế sách, có thể khiến bọn chúng quay như chong chóng rồi".
Nụ cười trên mặt Hứa Thiên Tứ càng lúc càng trở nên nham hiểm.
Lý Phong, Hứa Mộc Tình, hai người đợi đấy!
Lúc này, bên trong chiếc sedan Volkswagen.
Liễu Hồng Hoa vỗ vai chồng mình – Trương Toàn Đức nói: “Anh vừa nãy có nhìn thấy chiếc xe Bentley đó không?”
“Loại xe này giá ít nhất cũng phải vài triệu, ngưỡng mộ quá”.
“Nhà chúng ta tới khi nào mới có thể được lái chiếc xe xịn như thế đây”.
“Có gì mà phải ngưỡng mộ chứ, chiếc xe hiện tại của Hứa Hiếu Dương trị giá tận hai mươi triệu đấy”.
“Cả Đông Hải chỉ có mỗi nhà họ là có chiếc xe đó thôi đấy", Trương Toàn Đức rầu rĩ nói một câu.
Sắc mặt ông ta rất tệ.
Thật ra khoảng thời gian này, sắc mặt ông ta đều không được tốt.
Để kiếm một khoản tiền, Liễu Hồng Hoa đã thế chấp căn nhà của họ.
Rồi dùng tất cả số tiền tích góp trong nhà để mua cổ phiếu của tập đoàn Tô Thị.
Kết quả bọn họ vừa mới chân ướt chân ráo đầu tư vào thị trường chứng khoán thì gia tộc Tô Thị đã bị phá sản.
Cổ phiếu của gia tộc Tô Thị lập tức giảm mạnh.
Bọn họ thua lỗ thảm hại!
Nếu không phải vì ông ta vẫn có chức vụ trong cơ quan và nhờ các mối quan hệ nên cố lắm mới không bị ngân hàng sờ gáy.
Nếu không thì cả nhà họ bây giờ phải ngủ ngoài gầm cầu rồi.
“Bộ mặt đó của anh là có ý gì? Anh bây giờ vẫn đang trách em về chuyện đầu tư thất bại đó sao?”
Liễu Hồng Hoa đột nhiên tức giận.
“Lúc đầu em muốn đầu tư, anh cũng ủng hộ hết mình”.
“Nếu như đầu óc em tỉnh táo hơn thì đã không xảy ra chuyện như vậy rồi”.
“Anh bây giờ đổ hết trách nhiệm lên người em, có phải là không muốn sống cùng em nữa không!?”
Thấy hai người bắt đầu cãi nhau.
Trương Diệu Diệu ngồi ở hàng ghế sau vội vàng ngăn lại: “Hai người đừng cãi nhau nữa, sắp tới nhà của dì họ rồi”.
“Trước tiên hãy nghĩ xem, làm cách nào mới khiến dì họ giao cho một chức ở trong tập đoàn Lăng Tiêu đi”.
“Con gái ngoan, chuyện này con không cần phải lo”.
“Tính cách của dì họ con như thế nào, chẳng lẽ mẹ còn không rõ sao?”
“Bà ta là kiểu người khẩu xà tâm phật".
“Hơn nữa, mẹ là chị họ của bà ta”.
“Cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bà ta từ bé đã được mẹ yêu thường chiều chuộng.
“Lần này, mẹ chỉ xin vị trí phó giám đốc, bà ta dám không đưa sao?”
Liễu Hồng Hoa bây giờ tràn đầy tự tin.
Bà ta nói một cách dương dương tự đắc: “Con gái yêu quý của mẹ, tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá”.
“Trước đây cũng từng đảm nhiệm chức vụ cao trong tập đoàn lớn”.
“Bây giờ từ tỉnh quay về Đông Hải để làm việc cho công ty của người thân”.
“Mẹ muốn lấy vị trí phó giám đốc là đã thấp lắm rồi”.
“Nếu như không phải Hứa Mộc Tình đang ở vị trí giám đốc thì vị trí đó nhất định sẽ thuộc về con gái của mẹ!”
Liễu Hồng Hoa khen một tràng, Trương Diệu Diệu mới từ từ ngẩng đầu lên.
Đúng vậy, cô ta là niềm tự hào của gia đình, tốt nghiệp trường đại học danh giá.
Xét về học vấn thì trình độ của cô ta cao hơn Hứa Mộc Tình vài bậc.
Vào tập đoàn Lăng Tiêu làm phó giám đốc, bản thân cô ta cũng cảm thấy có chút uất ức!
Rõ ràng vị trí giám đốc mới là thích hợp với cô ta nhất!
Trước đây, Trương Diệu Diệu vẫn luôn coi thường tập đoàn Lăng Tiêu.
Nhưng gần đây, tập đoàn Lăng Tiêu đang trên đà phát triển.
Chỉ riêng số lượng nhân viên chính thức trong tập đoàn đã vượt quá hai trăm người.
Theo quy mô này, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ ngày càng lớn mạnh.
Nghĩ đến việc sắp gia nhập tập đoàn Lăng Tiêu và phụ trách chức vụ phó giám đốc.
Dưới trướng là đông đảo các nhân viên nghe theo sự sai khiến của cô ta.
Có thể sống trong biệt thự xa hoa và lái một chiếc xa sang trọng.
Trong lòng Trương Diệu Diệu vui đến mức nở hoa.
Tuy nhiên, cô ta không dám cười.
Bởi vì hôm qua vừa mới tiêm hyaluronic axid, hơn nữa còn sửa một số bộ phận trên gương mặt.
Nếu như cười thì hình dạng khuôn mặt sẽ thay đổi.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đậu ở bãi đậu xe của biệt thự nhà Liễu Ngọc Phân.
“Wow!”
Vẫn chưa xuống xe, Liễu Hồng Hoa đã bị biệt thự cao ngất trước mặt làm cho choáng váng.
Trước khi đến đây, bà ta đã tưởng tượng gia đình Liễu Ngọc Phân sẽ sống ở nơi như thế nào?
Cứ tưởng bọn họ chỉ sống trong những biệt thự nhỏ.
Kết quả không ngờ rằng nhà bọn họ lại lớn như thế này!
“Mẹ, mẹ đừng ngây ra đó nữa, cùng con đỡ ông ngoại xuống đi!”
Lần này, ông cậu và bà ngoại đều đến.
Liễu Hồng Hoa cho rằng, chỉ cần có hai người lớn này ở đây, hôm nay đừng nói là việc lấy chức vụ phó giám đốc cho con gái của bà ta.
Cho dù là muốn một cái biệt thự bên cạnh cũng không là vấn đề.
Liễu Hồng Hoa vừa dìu ông cậu xuống xe.
Thì Thấy Liễu Đông Thanh ở bên cạnh đang mở cốp xe đằng sau.
Bên trong có hai lọ củ cải muối và dưa chua.
Hai vợ chồng Liễu Đông Thanh và Hà Nguyệt Cầm mỗi người ôm một lọ.
Nhìn thấy vậy, Liễu Hồng Hoa không khỏi chế nhạo: “Chị nói này em họ, hai người có thể động não một chút được không?”
“Liễu Hồng Hoa bây giờ sống ở biệt thự sang trọng như vậy, người ta liệu có để ý đến mấy cái thứ đồ nhà quê trên tay hai người không?”
“Em nhìn xem nhà của chị mang đồ đến tặng toàn là nhân sâm với nhung hươu”.
“So với những đồ nhà chị tặng thì nhà em cũng quá tồi tàn rồi đó”.
“Cô à, cô không biết hai lọ này là là dì đặc biệt nhờ bố mẹ tôi mang đến đấy”.
Lúc này, cửa xe sau mở ra.
Một cô gái thanh tú bước ra.
Cô ấy tầm mười tám, mười chin tuổi.
Mặc một chiếc quần jeans và áo sơ mi rất đơn giản.
Trên người cô ấy tràn đầy hơi thở trẻ trung và nhiệt huyết tuổi trẻ.
Cô ấy là con gái của Liễu Đông Thanh - Liễu Noãn Noãn.
“Hừ! Nhà không có tiền tặng quà thì nói ra còn bịa ra mấy lý do ngớ ngẩn như vậy”.
“Em họ bây giờ có nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ lại thiếu hai lọ này của mấy người sao?”
“Chị đã nói với em từ lâu rồi, mau chóng bán chiếc xe Mercedes này đi”.
“Dựa vào đồng lương ba cọc ba đồng của gia đình em làm sao có thể nuôi một chiếc xe xịn như vậy được chứ”.
Liễu Đông Thanh đang định nói, thì Hà Nguyệt Cầm nắm lấy tay áo ông ấy rồi lắc đầu.
Sau đó, hai vợ chồng ôm theo chiếc lọ và bước đến cánh cửa sắt rỗng chạm trổ của biệt thự.
Liễu Noãn Noãn bước lên trước và bấm chuông cửa.
Sau đó, giọng nói của Liễu Ngọc Phân từ bên trong truyền ra: “Ai thế?”
“Dì ơi, là cháu đây”.
Không cần phải tự giới thiệu.
Giọng nói rất phấn khích của Liễu Ngọc Phân phát ra từ bên trong.
“Ôi chao, là Noãn Noãn này, mau vào đây, mau vào đây”.
Sau đó, Liễu Ngọc Phân bước ra từ biệt thự với nụ cười tươi rói.
“Anh, chị dâu, sao bây giờ hai người mới đến, em đợi hai người suốt nửa ngày rồi đấy”.
Liễu Ngọc Phân vừa nói xong thì phát hiện ra gia đình Liễu Hồng Hoa cũng ở đó.
Liễu Ngọc Phân không ngờ rằng gia đình họ vẫn có mặt mũi tới đây.
Mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng bà ấy vẫn tươi cười chào hỏi.
Trương Toàn Đức cầm hai món quà đắt đỏ trị giá hàng nghìn nhân dân tệ chuẩn bị đi lên.
Liễu Hồng Hoa nắm chặt cánh tay ông ta, thì thầm nói: “Anh đừng đi vội”.
“Tặng quà phải chú ý trước sau”.
“Đợi sau khi em họ em nhìn thấy hai lọ củ cải muối và dưa chua mà hai người kia tặng”.
“Sau đó lại nhìn thấy nhân sâm và nhung hươu của chúng ta, nhất định sẽ càng thêm khách sáo hơn với chúng ta”.
“Anh xem, bây giờ hãy chú ý biểu cảm của em họ em, sau khi bà ta nhìn thấy hai cái lọ đó nụ cười trên khuôn mặt nhất định sẽ biến mất”.
Nói xong, hai vợ chồng Liễu Hồng Hoa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Liễu Ngọc Phân.