Đối với câu hỏi của Hậu Thụy Niên, Lai Phúc không có cách nào trả lời.
Bởi vì vị Nữ hoàng phố Wall này mỗi khi làm việc đều không theo quy tắc gì hết.
Không ai có thể đoán được ý định thật sự của cô ta.
Ngay cả bố mẹ đẻ của cô ta cũng không thể nào theo kịp.
Mặc dù cô ta trên danh nghĩa vẫn là cô năm của gia tộc Vũ Thị.
Nhưng trên thực tế, cô ta đã bảy năm rồi chưa về nhà, dù cho có về nước cũng chỉ đến nhà họ Lý.
Nếu như nói đến con nhà quyền quý thật sự thì cô ta chính là như vậy.
“Đông Hải! Đông Hải!”
“Nơi này nhất định có điều gì đó đặc biệt”.
“Bây giờ ông lập tức phái “đội Ảnh Sát” đi tới Đông Hải”.
“Dù cho có phải lật tung Đông Hải lên thì cũng phải tìm ra lý do tại sao Vũ Khuynh Mặc lại đi tới đó”.
“Ngoài ra, tôi đã quá mệt mỏi với việc phải đoán già đoán non thân phận thật sự của tên Lý Phong đó rồi”.
“Hắn ta chỉ là một con kiến, không cần phải tốn công sức nghĩ nhiều làm gì”.
“Ông dặn “đội Ảnh Sát” khử luôn tên Lý Phong này đi cho tôi”.
“Nếu như tập đoàn Lăng Tiêu ngáng chân ngáng tay thì cũng tiện thể giết luôn cả gia tộc nhà bọn chúng đi!”
Hậu Thụy Niên hai mắt sắc lẹm như dao, khắp người toả ra sát khí đằng đằng.
Đội Ảnh Sát là sát thủ chuyên nghiệp được đào tạo bởi gia tộc Hậu Thị.
Bọn họ đều là những đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi.
Dù là nam hay nữ, khi bọn họ chỉ mới ba đến năm tuổi sẽ bị ném vào một môi trường rất khắc nghiệt, đấu tranh chống trọi với thiên nhiên để giành giật sự sống.
Một khi thông qua cấp độ đầu tiên.
Tiếp theo đó, sẽ có những người đặc biệt huấn luyện bọn họ một cách rất tàn nhẫn.
Trong những khóa huấn luyện này, chết là chuyện rất bình thường.
Trong sự nghiệp huấn luyện hơn mười năm của bọn họ chỉ có một niềm tin duy nhất đó là có thể tiếp tục sống.
Để có thể tiếp tục sống, bọn họ không chỉ phải trải qua nhiều lần sinh tử mà thậm chí còn phải tự tay giết chết những người bạn đồng đội của mình.
Lạnh lùng.
Tàn nhẫn.
Đây chính là đặc điểm của các thành viên trong đội Ảnh Sát.
Đội Ảnh Sát một khi đã ra trận thì nhất định sẽ có máu chảy đầu rơi.
Hậu Thụy Niên lần này đã cử đội Ảnh Sát đến Đông Hải.
Có thể thấy được ông ta rất coi trọng việc này.
Đối với ông ta, Lý Phong nhất định phải chết!
…….
“Choang!”
Trong biệt thự.
Kèm theo âm thanh sắc nét.
Chu Mỹ Trân tức giận đập vỡ tan tành một bình sứ trị giá hơn một trăm nghìn nhân dân tệ.
Chu Mỹ Trân chỉ vào Đàm Xuân Linh.
“Rác rưởi, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không làm xong, tôi giữ cô lại thì còn có tác dụng gì hả?”
Chu Mỹ Trân tức giận đến mức cảm thấy việc đập vỡ đồ đạc cũng không thể khiến bà ta giải tỏa được.
Bà ta nhấc đôi giày cao gót lên và đá vào người Hứa Thiên Tứ đang quỳ ở bên cạnh.
Mỗi một cú đá, chiếc giày cao gót nhọn hoắt sẽ để lại vết bầm tím trên làn da vốn đã nhiều vết thâm tím của Hứa Thiên Tứ.
Hứa Thiên Tứ vẫn cúi đầu.
Anh ta nghiến răng chịu đựng những lời sỉ nhục không ngớt của Chu Mỹ Trân.
Từ góc độ của Chu Mỹ Trân không thể nhìn thấy trong đôi mắt của Hứa Thiên Tứ đã tức giận đến mức hằn lên từng tia máu.
Phẫn nộ!
Thù hận!
Nham hiểm!
Chu Mỹ Trân sau khi trút giận lên cơ thể Hứa Thiên Tứ rồi nói với Đàm Xuân Linh: “Bây giờ cô lập tức dẫn người đi bắt tên Lý Phong đó về đây cho tôi”.
Là người cầm quyền của gia tộc Chu Thị.
Chu Mỹ Trân từ khi còn nhỏ đã có thể hô mưa gọi gió, muốn gì được nấy.
Lúc còn trẻ thì tha hồ chơi đùa với đàn ông.
Trong mắt của bà ta, người đàn ông có thể tùy tiện chơi đùa cơ thể của phụ nữ.
Bà ta cũng có thể làm ngược lại, chơi đùa đám đàn ông chuyên bám váy phụ nữ này.
Khoảng thời gian dài trong quá khứ, bà ta không biết đã chơi qua bao nhiêu thằng đàn ông.
Chỉ cần bà ta nhìn trúng người nào thì bà ta nhất định phải có được hắn.
Sau khi đã chơi chán.
Vất đi.
Làm bị bỏng.
Hủy hoại.
Cắt ra thành từng mảnh.
Đều không quan trọng.
Dù sao bà ta cũng đã chơi chán rồi.
Lúc này, Đàm Xuân Linh cúi đầu, nói với Chu Mỹ Trân: “Bà chủ, người chúng ta đưa tới không đủ”.
“Bên cạnh Lý Phong có một cao thủ rất lợi hại, tôi đánh không lại hắn”.
Chu Mỹ Trân đi đến trước mặt Đàm Xuân Linh, chỉ vào cái đầu to bự của cô ta và nói: “Não cô không có nếp nhăn à?”
“Cô không nghĩ ra được cách nào để đánh lạc hướng cái tên gọi cao thủ đó à?”
“Người tôi muốn là Lý Phong, không phải người khác!”
Chu Mỹ Trân cho rằng tên lang thang phiêu bạt như Lý Phong có thể trở thành con rể của tập đoàn Lăng Tiêu.
Cho thấy anh ta nhất định rất xuất sắc ở một số phương diện.
Mà Chu Mỹ Trân theo thói quen cho rằng Lý Phong nhất định là rất lợi hại ở phương diện đàn ông.
Bởi vì trước đây lúc bà ta lựa chọn đàn ông.
Ngoài gương mặt điển trai và thân hình cường tráng.
Điều quan trọng nhất là coi trọng khả năng trên giường.
Chu Mỹ Trân đã xem qua ảnh của Lý Phong.
Người đàn ông này vừa mạnh mẽ vừa nam tính.
Đè anh ta lên giường rồi thoải mái chơi đùa, cảm giác nhất định sẽ vô cùng tuyệt vời!
Lúc này, Hứa Thiên Tứ đang quỳ rạp trên đất bỗng ngẩng đầu lên nói.
“Bà chủ, tôi có một cách này, có thể đánh lạc hướng người bên cạnh Lý Phong”.
Chu Mỹ Trân cúi đầu xuống nhìn Hứa Thiên Tứ.
“Anh ngẩng đầu lên cho tôi”.
Hứa Thiên Tứ vừa mới ngầng đầu lên, giày cao gót của Chu Mỹ Trân đã chào đón anh ta.
Chu Mỹ Trân đạp gót giày cao gót thẳng vào mặt Hứa Thiên Tứ.
“Nói, anh có cách gì?”
Hứa Tiên Tứ như một con chó quỳ rạp dưới đất.
Anh ta ngẩng đầu lên, khi nói chuyện, mồm chạm vào gót giày của Chu Mỹ Trân: “Bên cạnh Lý Phong có vài tên cao thủ”.
“Nếu như người của chúng ta không đủ, căn bản không có cách nào ly gián bọn chúng được”.
“Tôi nghĩ bà chủ nên phái tất cả cao thủ xung quanh chúng ta đi, như vậy là có thể đủ rồi”.
Trong đầu Chu Mỹ Trân lúc này tràn ngập hình ảnh Lý Phong quằn quại trong vòng tay của bà ta.
Bà ta đã rạo rực khắp người rồi.
Khi nghe Hứa Thiên Tứ nói xong câu này, bà ta quyết định để Đàm Xuân Linh đưa tất cả các cao thủ bảo vệ gia tộc đi đến đó!
Sau khi những cao thủ này rời đi, Chu Mỹ Trân kéo Hứa Thiên Tứ vào phòng.
Trước khi Lý Phong đến, bà ta muốn Hứa Thiên Tứ thay thế anh.
Hứa Thiên Tứ vừa phục vụ Chu Mỹ Trân vừa nói: “Bà chủ, cách đây một thời gian, tôi đã xem một đoạn video rất thú vị”.
“Có thể làm gia tăng cảm xúc của bà chủ, khiến bà chủ đạt được khoái cảm càng mãnh liệt hơn”.
“Nói nghe xem”.
Hứa Thiên Tứ dùng lưỡi liếm chân Chu Mỹ Trân rồi nói: “Trong đoạn video, người đàn bà chê bai người đàn ông của mình trông rất xấu xí”.
“Sau đó cô ta bịt mắt lại và tự tưởng tượng người đàn ông đang phục vụ cô ta là đối tượng mà mình yêu thích”.
“Cảm giác này khiến cô ta cảm thấy vô cùng kích thích”.
Hứa Thiên Tứ biết Chu Mỹ Trân thích cảm giác kích thích, vì vậy mới nghĩ ra cách như vậy.
Quả nhiên, Hứa Thiên Tứ vừa nói xong, Chu Mỹ Trân không nghĩ ngợi gì liền lập tức đồng ý luôn.
Rất nhanh sau đó, Hứa Thiên Tứ dùng một mảnh vải để bị mắt Chu Mỹ Trân lại.
Vừa bắt đầu, Chu Mỹ Trân vẫn chưa kịp thích ứng.
Nhưng rất nhanh sau đó, bà ta đã cảm nhận được khoải cảm rất khác so với lúc bình thường.
Chỉ là, Chu Mỹ Trân đang đắm chìm trong sự phấn khích, không nhìn thấy khuôn mặt đã trở nên gớm ghiếc của Hứa Thiên Tứ.
Nụ cười của Hứa Thiên Tứ lúc này trở nên méo mó và man dại.
Anh ta đột nhiên nắm lấy chiếc gối bên cạnh và trùm vào đầu Chu Mỹ Trân.
Chu Mỹ Trân vùng vẫy trong vô vọng.
Bà ta không thể ngờ rằng Hứa Thiên Tứ bình thường vốn ngoan ngoãn như một con chó bây giờ lại dám cắn ngược lại bà ta.
Mặc du Chu Mỹ Trân trông trẻ hơn so với tuổi thật nhưng dù sao thì bà ta cũng đã hơn bảy mươi tuổi.
Thể lực của bà ta làm sao có thể so được với Hứa Thiên Tứ trẻ tuổi và cường tráng.
Hứa Thiên Tứ nhanh chóng nắm bắt thế chủ động.
Sau khi khiến Chu Mỹ Trân ngất xỉu, anh ta lập tức dùng các dụng cụ ở bên cạnh, còng tay và chân Chu Mỹ Trân vào các cột sắt.
“Anh định làm gì? Anh định làm gì?”