Lý Phong dần dần bước lại gần, anh không đi hẳn vào mà chỉ đứng ở ngoài cửa.
“Lão hòa thượng, ông vẫn chưa chết à?”
Một câu hỏi rất tùy tiện.
Từ ngữ không lịch sự.
Nhưng trong đó ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc.
Tiếng gõ mõ của ông lão ngừng lại, ông lão không quay đầu lại mà chỉ bình thản đáp.
“Tôi đến và đi bất cứ lúc nào, không quan tâm đến trời đất”.
Lý Phong cười nhạt, lấy trong túi ra một đồng xu, búng nhẹ.
Đồng xu tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp trong không trung.
Rơi vào trong hòm công đức tồi tàn bên cạnh bức tượng Phật.
“Lão hòa thượng, lần sau tôi đến, ông đừng chết rồi đấy nhé!”
“Thí chủ còn sống, tôi cũng vẫn còn sống”.
Lý Phong chậm rãi xoay người, đi dọc theo một con đường bên cạnh ngôi chùa.
Xuyên qua rừng trúc rậm rạp.
Không lâu sau, anh đến một ngôi mộ đơn độc.
Ngôi mộ này rất đơn giản.
Ngay cả các ký tự trên bia mộ cũng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đây là do Lý Phong tự mình khắc lên từng chữ từng chữ một.
Lý Phong bước lên trước, từ từ tiếp đất bằng đầu gối.
Anh không nói gì, chỉ quỳ xuống.
Đúng lúc này, trong rừng trúc vang lên những tiếng xào xạc.
Ngay sau đó, từng bóng đen nhanh chóng lướt qua.
"Vù!"
"Vù!". Truyện Lịch Sử
"Vù!"
Bảy bóng đen vây xung quanh Lý Phong.
Bọn chúng tạo thành một vòng tròn và bao vây Lý Phong.
Lý Phong vẫn quỳ trước bia mộ, thản nhiên phun ra một chữ: “Cút”.
Cả bảy người này đều mặc đồ đen.
Tất cả bọn chúng đều đeo mặt nạ.
Lúc này, tên cầm đầu trầm giọng hỏi Lý Phong: “Mày là Lý Phong?”
Lý Phong không trả lời.
Lúc này, anh từ từ đứng lên.
Lúc quỳ trước bia mộ, Lý Phong luôn cúi gằm đầu xuống.
Nhưng vào khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên.
Gió đột nhiên nổi lên.
"Rào!"
Trong rừng trúc, tiếng lá lao xao, cọ xát vào nhau.
Một luồng khí lạnh lẽo cuồn cuộn xoay xung quanh Lý Phong, quấn lấy tất cả các thành viên của đội Ảnh Sát.
“Nếu như chúng mày đã không muốn đi, vậy thì ở lại đây hết đi”.
Trong lúc nói, Lý Phong vung tay lên.
Tên cầm đầu của đội Ảnh Sát lập tức phẫn nộ gầm lên.
“Giết!”
Bảy bóng đen đồng thời lao về phía Lý Phong.
Lúc này, Lý Phong lạnh nhạt nói một câu.
“Mẹ tao thích yên tĩnh, chúng ta vào trong rừng trúc”.
Lý Phong di chuyển.
Trong tích tắc, toàn bộ không gian vang lên âm thanh "bốp, bốp, bốp" vô cùng dữ dội.
Bảy thành viên của Đội Ảnh Sát lao về phía Lý Phong đều bị đánh bật ra ngoài.
Bọn chúng đều bay về phía rừng trúc rậm rạp bên cạnh.
Lý Phong đi từng bước về phía rừng trúc.
Lý Phong tiện tay ngắt một chiếc lá trúc bên cạnh.
Kẹp lá trúc vào hai ngón tay rồi phi nhẹ.
“Piu!”
Chiếc lá trúc ấy đột nhiên hóa thành một cái bóng!
Sắc như dao!
Lao nhanh như con thoi!
“Xoẹt!”
Nó xuyên qua cổ họng một thành viên trong đội Ảnh Sát.
Người chết chính là kẻ cầm đầu ban nãy hỏi Lý Phong.
Sáu người còn lại ở bên cạnh vô cùng hoảng sợ.
Không biết có bao nhiêu người đã chết dưới tay bọn chúng.
Bọn chúng cũng đã trải qua vô vàn khó khăn trắc trở.
Cũng đã từng chiến đấu với các cao thủ khác nhau.
Tuy nhiên từ trước tới nay chưa từng thấy người nào đáng sợ như Lý Phong.
Vẻ mặt anh thờ ơ.
Giống như đang đi tản bộ trong rừng.
Hai ngón tay kẹp chặt một chiếc lá trúc xanh.
Phi nhẹ.
“Xoẹt!”
Lá trúc ngay lập tức xoẹt qua cổ họng, cắt đứt động mạch chủ của một thành viên.
Máu bắn ra tung tóe.
Đây mới chỉ là màn dạo đầu mà đã có hai người chết.
Năm thành viên còn lại của đội Ảnh Sát vội vàng lùi về phía sau.
Lùi bước đối với bọn chúng chính là một sự sỉ nhục.
Dù cho có chết cũng không được phép lùi bước.
Nhưng bây giờ, cơ thể của bọn chúng không nghe theo sự kiểm soát của lý trí, chủ động phản ứng như vậy!
Khí tức trên người Lý Phong thật sự quá đáng sợ!
Các thành viên của đội Ảnh Sát cảm thấy người bọn chúng đang đối mặt bây giờ không phải là người.
Mà là một sát thần!
Năm người nhìn nhau và đưa ra một quyết định mà bọn chúng chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng đó là quyết định khôn ngoan nhất lúc này.
Chạy!
Nhìn năm bóng người màu đen bay về các hướng khác nhau.
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên.
Một làn gió thoảng qua trong rừng trúc.
Lý Phong biến mất như một cơn gió.
Ngay sau đó, năm tiếng kêu kêu thảm thiết phát ra từ năm hướng khác nhau trong rừng trúc.
Những âm thanh này bao trùm cả rừng trúc.
“Xào xạc…”
Lý Phong tản bộ bước ra khỏi rừng trúc.
Anh giơ tay ra vỗ nhẹ lên vai, một chiếc lá trúc từ từ bay xuống.
Anh lại lặng lẽ quỳ xuống trước ngôi mộ.
Như thể anh chưa từng di chuyển, như thể đám người đó chưa từng tới đây….
Đông Hải, khu biệt thự của gia đình Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình vừa gọi điện cho Lý Phong thì phát hiện ra điện thoại của anh không nằm trong vùng phủ sóng.
Hứa Mộc Tình cầm thức ăn cho cá, đứng bên hồ nước cho cá koi ăn, lúc này, cửa nhà cô mở ra.
Liễu Ngọc Phân bước vào, trên tay cầm một giỏ rau.
Đi theo sau bà ấy là một cặp vợ chồng trung niên.
Người đàn ông trung niên đẩy vợ đang ngồi trên xe lăn, ông ấy nhìn Hứa Mộc Tình và cười.
Sau khi Liễu Ngọc Phân giới thiệu qua một lượt, Hứa Mộc Tình mới biết, cặp vợ chồng này vừa chuyển đến đây.
Bọn họ cùng họ với Lý Phong, cũng họ Lý.
“Cháu chào chú, chào cô ạ”.
Dù cho bây giờ đã trở thành giám đốc của tập toàn lớn.
Hứa Mộc Tình vẫn luôn tốt bụng và dịu dàng như cô gái nhà hàng xóm, đối xử chân thành và rộng lượng với mọi người xung quanh.
Không biết vì sao, Hứa Mộc Tình cứ có cảm giác hai người này rất thân thương.
Trong khi Liễu Ngọc Phân đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp, Hứa Mộc Tình ngồi trò chuyện với hai người.
Trong lúc nói chuyện, Lý Tấn cảm nhận được Hứa Mộc Tình là một cô gái rất dịu dàng.
Sự chân thành và tốt bụng của cô vừa nhìn đã thấy.
Không có bất kỳ mưu mô nào, thuần khiết và trong sáng như một bông hoa trắng đang nở rộ.
Ba người đang trò chuyện, bỗng một cơn gió lạnh thổi qua.
Trong nháy mắt, có vài bóng đen đột nhiên xông vào từ bên ngoài vách tường.
Nhanh chóng bao vây ba người bọn họ.
Sát khí đằng đằng!
Các thành viên của đội Ảnh Sát chia thành hai nhóm.
Sau khi đến Đông Hải, nhóm đầu tiên đi ám sát Lý Phong.
Còn nhóm còn lại đi tiêu diệt cả nhà Hứa Mộc Tình.
Tên cầm đầu Đội Ảnh Sát nhìn chằm chằm Hứa Mộc Tình rồi hỏi: “Cô là Hứa Mộc Tình?”
“Đúng là tôi”.
Đám người này vừa nhìn là biết không dễ đối phó.
Kẻ nào mặt cũng sắc nhẹm như dao.
Mà Hứa Mộc Tình lúc này, làm một động tác một cách rất tự nhiên.
Cô chủ động đứng chắn trước mặt Lục An Lam.
“Chồng của cô đã chết rồi, bây giờ cô xuống đấy đoàn tụ với hắn đi!”
Một thành viên của đội Ảnh Sát rút dao ra và chuẩn bị bước tới.
Hứa Mộc Tình đột nhiên nói: “Đợi một chút”.
“Con đàn bà ngu xuẩn, lúc này cầu xin lòng thương sót cũng vô dụng, yên tâm mà chết đi”.
“Tôi đã đắc tội với rất nhiều người, mấy người muốn giết tôi, tôi không có gì để nói”.
“Nhưng hai người phía sau chỉ là hàng xóm, không có bất kỳ quan hệ gì với tôi cả, mấy người tha cho bọn họ đi đi!”
Hứa Mộc Tình nói một câu khiến tất cả những người có mặt ở đây, đặc biệt là vợ chồng Lý Tấn vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đến mạng sống của mình còn khó bảo toàn.
Nhưng điều mà cô nghĩ đến đầu tiên lại là không làm liên lụy đến những người vô tội.