Trước khi bọn họ kịp mở miệng, Chung Vô Thất đã đưa cho bọn họ hai cốc sữa đậu nành đường đỏ mà ông ta vừa mua.
“Đã nói với hai cậu bao nhiêu lần rồi?”
“Bất kể gặp phải chuyện gì, cũng phải bình tĩnh giải quyết”.
“Uống xong cốc sữa đậu nành đi rồi nói tiếp”.
Chung Vô Thất đã dành một nửa cuộc đời để tập luyện võ thuật.
Sau khi trở thành chưởng môn phái Hàn Sơn, ông ta đã dành phần lớn thời gian của mình để điều hành môn phái với ý định thống trị phía Đông.
Mặc dù ông ta chưa kết hôn, nhưng đối với ông ta, các đệ tử trong sư môn chính là người nhà của ông ta, ông ta coi bọn họ như con cháu ruột thịt của mình.
Nghĩ đến đây, Chung Vô Thất đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Sau khi hai đệ tử uống hết cốc sữa đậu nành, một người nói: “Sư phụ, tam sư thúc và lục sư thúc đã bị người ta đánh gãy tay chân rồi!”
“Gì cơ!?”
Dù khả năng kiềm chế có tốt đến đâu, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí tốt thế nào đi chăng nữa.
Khi Chung Vô Thất nghe được tin đó, đồng tử của ông ta lập tức co lại.
Tuy thực lực của tam sư đệ và lục sư đệ không bằng ông ta, nhưng bọn họ đều là đại tông sư.
Hai người cùng bị đánh gãy chân gãy tay cùng lúc, vậy có nghĩa là sao?
Có người muốn tiêu diệt môn phái của họ!
Chung Vô Thất vội vã bỏ đi cùng với hai đệ tử của mình.
Bà cô bán sữa đậu nành nhìn theo chiếc xe phi nhanh với tốc độ bàn thờ, nói: “Không ngờ rằng mình lại phán chuẩn như vậy!”
“Xem ra, mấy ngày nữa có thể chuyển tới miếu Hoàng Thành để hành nghề xem bói rồi”.
Nhanh!
Nhanh!
Chung Vô Thất liên tục thúc giục các đệ tử của mình tăng ga, nhanh chóng quay trở về Hàn Sơn.
Hàn Sơn lúc này.
Bốn người đàn ông trung niên mặc quần áo màu sắc khác nhau đứng trong đại sảnh của phái Hàn Sơn.
Bốn người này lần lượt là Phong, Vũ, Lôi, Điện.
Bọn chúng là anh em sinh bốn, họ Giang.
Bọn chúng giống nhau về cả ngoại hình lẫn chiều cao.
Càng khiến người khác kinh ngạc, thậm chí cảm thấy đáng sợ hơn là mỗi người trong số chúng đều tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ.
Đại tông sư!
Bốn tên này đều là các đại tông sư với võ công cao cường.
Lúc này, tất cả các cao thủ của Hàn Sơn đều tập trung ở đại sảnh.
Phó môn chủ Chung Chính đã bị thương nặng, trầm mặc ngồi ở trên ghế.
Các đệ tử và trưởng lão trong môn phái đứng bao vây bọn chúng.
Trong bốn người đàn ông trung niên này, tên Giang Lôi mặc đồ màu đỏ là anh cả.
Hắn ta bước lên trước hai bước, gầm lên một tiếng.
“Đám nhãi ranh chúng mày!”
“Nếu như vẫn còn muốn sống, thì bây giờ quỳ xuống cầu xin tao thương xót”.
“Nếu không thì, đừng có trách bốn anh em chúng tao không khách khí!”
Mặc dù các đệ tử của Hàn Sơn thực lực vẫn còn yếu, nhưng không có bất kỳ một ai quỳ xuống cầu xin.
Lúc này, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kiên quyết, tinh thần bất khuất dù có phải chết cũng không sợ.
Trong đó có một đệ tử trẻ tuổi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Anh ta trợn trừng mắt, chửi mắng bốn anh em nhà họ Giang trước mặt: “Bốn thằng chó chúng mày”.
“Nhân lúc chưởng môn của bọn tao không ở đây, sử dụng những thủ đoạn đê hèn bẩn thỉu để ép bọn tao đầu hàng thì gọi gì là anh hùng hảo hán?”
“Có bản lĩnh thì đợi chưởng môn của bọn tao quay về đi!”
“Đợi chưởng môn của bọn tao quay về rồi thì lũ chúng mày chết chắc!”
Giang Lôi hừ lạnh một tiếng.
Trong nháy mắt, hắn ta đã ra tay.
Nắm đấm của hắn ta với tốc độ cực nhanh.
Với một lực vô cùng quyết liệt, đấm thẳng vào ngực của người đệ tử trẻ tuổi ban nãy.
“Rắc rắc!”
Cùng với tiếng xương gãy, cơ thể của đệ tử trẻ tuổi đột nhiên mềm nhũn ra.
Chết!
Tính mạng của một cậu thanh niên trẻ tuổi đã bị lấy đi một cách dễ dàng.
Giang Lôi sừng sững kiên cường!
Khí thế ngông cuồng!
Âm thanh vang vọng như tiếng sấm!
Mỗi một lời nói ra như sấm rền bên tai mọi người.
“Nếu như chúng mày đã muốn chết, thì tao sẽ cho chúng mày toại nguyện!”
Vừa dứt lời, luồng khí tức cuồn cuộn tỏa ra trên người Giang Lôi, hắn ta muốn giết chết phó môn chủ Chu Chính!
“Bảo vệ phó môn chủ!”
Mặc dù các đệ tử của Hàn Sơn biết rằng mình sắp chết, nhưng họ vẫn chiến đầu hết mình, như những con thiêu thân lao vào ánh lửa.
Bọn họ dùng cơ thể bằng xương bằng thịt của mình để chống lại những nắm đấm thần tốc của Giang Lôi!
Mỗi lần Giang Lôi tung nắm đấm, thì sẽ có một đệ tử của Hàn Sơn bị thương hoặc chết!
Trong chớp mắt, cú đấm của Giang Lôi đã lao tới!
Chung Chính dùng toàn bộ sức lực yếu ớt còn lại của mình, bật khỏi ghế và chiến đấu với Giang Lôi cho đến chết!
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Chu Chính cuối cùng vẫn thua Giang Lôi.
Ông ấy bị một cú đấm vào ngực, đập mạnh vào tường.
“Phó môn chủ!”
Đệ tử Hàn Sơn kinh ngạc hét lên.
Mạnh quá, thật sự quá mạnh!
Trước mặt bốn người này, bọn họ hoàn toàn không có khả năng phản kháng!
Đây mới chính là đại tông sư thật sự!
Trước mặt bọn chúng, tất cả chỉ như con kiến mà thôi!
“Ha ha ha ha!”
Giang Lôi cười một cách điên cuồng.
“Hàn Sơn nhỏ bé này mà lại muốn làm bá chủ phương Đông”.
“Kể từ hôm nay, Hàn Sơn sẽ bị gạch tên khỏi giới giang hồ!”
Nỗi sợ hãi kinh hoàng khiến cơ thể của mỗi người bắt đầu run lên!
Xong rồi!
Vẻ tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt của mọi người.
Bọn họ không có dũng khí để chống lại một đối thủ mạnh như vậy.
Chỉ có để đứng sát vào nhau.
Chờ chết!
“Ai dám diệt Hàn Sơn của ta?”
Lúc này, giọng nói tức giận của Chung Vô Thất từ ngoài cửa truyền tới.
Chung Vô Thất rõ ràng vẫn đang ở rất xa.
Tuy nhiên, giọng nói của ông ta đã truyền đến tai mỗi người.
Khi nghe thấy giọng nói của Chung Vô Thất, các đệ tử của Hàn Sơn như đột nhiên sống lại.
Người nào cũng nắm chặt nắm đấm.
Trong lòng mọi người đều hét lên: Chưởng môn quay về rồi!
Bốn anh em Phong, Vũ, Lôi, Điện cùng xoay người.
Trong nháy mắt, một bóng đen lóe lên.
Chung Vô Thất!
Chưởng môn Hàn Sơn!
Ông ta lúc này giống như một tượng đài bằng đá vô cùng kiên cố.
Đứng sừng sững trong sân.
Khí thế mạnh mẽ lan tỏa khắp nơi.
Sắc mặt bốn anh em Phong, Vũ, Lôi, Điện có chút thay đổi.
Giang Lôi tiến lên trước, cau mày nói: “Ông là Chung Vô Thất?”
“Đúng”.
Chung Vô Thất hơi ngẩng đầu lên.
Trong mắt Giang Lôi lộ ra vẻ khinh thường.
Đồng thời còn có sự tức giận.
“Bốn con chuột chết chúng mày, lại dám nhân lúc tao không ở đây, tấn công Hàn Sơn”.
“Hôm nay bốn anh em chúng mày đều phải chết”.
Ngay lập tức, Chung Vô Thất ra tay.
Đối mặt với bốn đại tông sư cùng một lúc!
Nhưng Chung Vô Thất không hề sợ hãi!
Nắm đấm của ông ta nhanh như chớp, mạnh như bão!
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!”
Lúc này, năm bóng người trong sân, bay tới bay lui.
Trong không trung vang lên những tiếng đánh đấm không ngớt.
Chung Vô Thất một mình chiến đấu với bốn đại tông sư.
Nhưng không hề bị yếu thế, ngược lại càng chiến càng hăng.
Lúc này, toàn bộ các đệ tử Hàn Sơn đều hò hét hoan hô.
Đây chính là chưởng môn của bọn họ!
Đây chính là sư phụ của bọn họ!
Mặc dù thường ngày Chung Vô Thất rất nghiêm khắc với các đệ tử của mình, có rất nhiều đệ tử sau lưng âm thầm oán giận.
Nhưng lúc này đây, tất cả mọi người đều đổ dồn hết tâm trí vào người Chung Vô Thất.
Chung Vô Thất là ngọn đèn sáng nhất trong mắt bọn họ.
Là hy vọng sống sót của bọn họ.
Là niềm tự hào, kiêu hãnh của bọn họ!
“Bài Vân Chưởng!”
Xuất hiện rồi!
Bài Vân Chưởng của đại tông sư cấp cao!
Chiêu thức này là chiêu thức nhập môn cơ bản của các đệ tử Hàn Sơn.
Nhưng khi ở trong tay của Chung Vô Thất.
Được biến hóa lên gấp ngàn lần!
Đây mới chính là Bài Vân Chưởng thật sự.
Trong khi các đệ tử phái Hàn Sơn liên tục reo hò, bốn anh em Phong, Vũ, Lôi, Điện đã bị đánh đến mức kinh hồn bạt vía.
Cùng là đại tông sư, tại sao khoảng cách giữa bọn họ lại lớn như vậy?