Lý Phong đưa cho Hứa Hạo Nhiên một tờ giấy ăn.
Hứa Hạo Nhiên vừa lau nước mắt vừa lau nước mũi.
Lý Phong: "Mấy lần thất tình rồi?"
Hứa Hạo Nhiên giơ hai ngón tay lên.
"Mới có hai lần, không sao?"
"Em là ông chủ nhỏ của tập đoàn Lăng Tiêu đấy”.
"Cô gái xinh đẹp kiểu gì mà chả kiếm được, tiếp tục cố gắng đi”.
Hứa Hạo Nhiên chu mỏ, lắc đầu.
"Anh rể, không phải lần thứ hai đâu”.
"Tính cả lần này, em đã bị đá hai mươi lần rồi”.
Lý Phong thở dài nói: "Đừng ăn nữa. Rượu chè quá độ sẽ hỏng bụng đấy”.
"Đi, đi chỗ khác đi, anh dẫn em đi giải tỏa”.
Khi Lý Phong đang nói, thì cách đó không xa, đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.
Quay đầu nhìn sang, chính là mấy tên côn đồ từng bị anh đánh ở tiệm bánh kếp mấy ngày trước.
Những tên côn đồ này đang vây quanh hai cô gái.
"Em gái, em xinh quá!"
Tên bị Lý Phong đánh gãy tay rõ ràng tay hắn đang bó bột và treo trên cổ.
Nhưng khi đối mặt với cô gái xinh đẹp kia, hắn vẫn diễu võ giương oai, bày ra vẻ mặt rất gợi đòn.
"Các người mau đi đi, không đi là tôi la lên đấy”.
Một trong hai cô gái cảnh cáo.
"Hahahaha!"
Tên lưu manh cười lớn.
"Em gái, em có biết anh là ai không?"
"Có biết tất cả các cửa hàng trên con phố này đều do anh đây bảo kê không?"
"Anh nói cho em biết, nếu không có sự cho phép của anh đây, hai em đừng hòng mà ra được khỏi con phố này hôm nay”.
"Còn em? Bây giờ nếu em gọi một tiếng, anh đây …”
"Bốp!"
Tên lưu manh có cánh tay bị băng bó chưa kịp nói hết câu thì đã bị ăn một phát tát.
"Thằng khốn, mày dám đánh tao!?"
Đúng lúc tên này giơ tay lên.
Thì nghe thấy Hứa Hạo Nhiên hét lớn.
"Ừng ay (dừng tay)!"
Chân của Hứa Hạo Nhiên lao đi.
Dù mồm vẫn đầy thức ăn.
Hứa Hạo Nhiên vẫn lao tới không chút do dự.
Tăng tốc!
Nhảy!
Nhấc chân lên!
Đá bay!
Toàn bộ các hành động được thực hiện rất ăn khớp.
Hứa Hạo Nhiên giống như một người bay, chuyển động rất uyển chuyển.
Tung một cú đá trúng tay phải đang bó bột của tên cầm đầu.
"A!!"
Hét lên!
Tiếng hét của vết thương chồng vế thương càng thảm thiết hơn.
"Thằng khốn, chết đi! Chết đi! Chết đi!"
Hứa Hạo Nhiên, như thể phát điên, lao đến chỗ tên cầm đầu, đấm móc trái!
Đấm móc phải!
Đấm mãi không ngừng.
Tên lưu manh liên tục kêu la thảm thiết.
Bọn côn đồ bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, thì đại ca của chúng đã bị Hứa Hạo Nhiên đánh cho ngã lăn ra đất.
"Đại ca, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, có gì thì từ từ nói”.
Tên lưu manh cầm đầu vội vã cầu xin sự thương xót.
Trong khi đang cầu xin lòng thương xót, tay trái của hắn đã rút một con dao găm từ thắt lưng của mình ra.
Hừ!
Đồ khốn!
Khi mày không chú ý, tao sẽ dùng con dao găm này đâm chết mày!
Thể hiện sự yếu đuối trước, sau đó giáng cho đối thủ một đòn chí mạng.
Đây là cách sinh tồn của những kẻ lưu manh.
Hắn đã dùng loại thủ đoạn này để có được vị trí hiện tại.
Vừa rồi, khi cầu xin lòng thương xót, tên cầm đầu vẫn luôn cúi đầu.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên, cố ép ra một giọt nước mắt đục ngầu.
Nam nhi không dễ dàng rơi lệ.
Bất cứ kẻ nào đang đánh hắn đều sẽ dừng lại ngay khi nhìn thấy giọt nước mắt của tên cầm đầu, thậm chí có người còn sững sờ.
Lúc đó chính là thời điểm thích hợp nhất để tên lưu manh ra tay!
Lúc này, tên cầm đầu đã ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Hứa Hạo Nhiên.
Chỉ là thứ nghênh đón hắn lại là chân của Hứa Hạo Nhiên!
Đế giày!
Một miếng kẹo cao su dính vào đế giày của Hứa Hạo Nhiên.
Màu sắc của miếng kẹo cao su này có phần giống với miếng mà tên cầm đầu nhổ xuống đất vừa nãy.
Chỉ là bây giờ hắn sao mà biết được.
Vì đế giày của Hứa Hạo Nhiên đã đá mạnh vào mặt hắn.
“Á!”, tên lưu manh kêu lên.
"Cầu xin vào lúc này thì có tác dụng gì?"
"Thằng khốn!"
"Thằng khốn!"
"Thằng khốn!"
Một cước, hai cước, ba cước!
Hứa Hạo Nhiên giẫm lên người của tên lưu manh, giẫm ngày càng mạnh hơn, những tên lưu manh bên cạnh nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Tàn nhẫn.
Quá nhẫn tâm.
Chưa bao giờ thấy một tên đàn ông nào hung hăng như vậy!
Tên cầm đầu vội cầu xin sự thương xót: "Đại ca, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không dám thế nữa!"
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của tên cầm đầu, Hứa Hạo Nhiên cũng an tâm.
Khi đã mệt vì đá, cậu ta mới thở dài một hơi.
Cậu ta chộp lấy ly trà sữa từ tay một cô gái mập ú bên cạnh.
"Ực”.
"Ực”.
Dưới sự ngỡ ngàng của cô nàng béo ú, Hứa Hạo Nhiên “ừng ực” mấy ngụm, uống hết sạch nửa cốc trà sữa còn lại của cô ấy.
"Ợ!"
Hứa Hạo Nhiên cuối cùng còn nấc lên một tiếng.
Vứt cốc trà sữa đã cạn đi.
Cốc trà sữa vẽ một vòng cung rất đẹp trên không trung.
Sau đó đã hạ cánh rất chính xác vào một thùng rác cách đó mười mét.
"Oa!"
Cô gái mập ú ôm trái tim, mơ màng nhìn Hứa Hạo Nhiên.
Cô gái mập này cao khoảng một mét sáu.
Đối với nữ, chiều cao này không phải là thấp.
Tuy nhiên, tổng thể của cô ấy phát triển theo chiều ngang, cánh tay của cô ấy còn thô hơn đùi của những người đàn ông bình thường!
Thoạt nhìn, ít nhất cũng phải một trăm cân!
Bên cạnh cô gái mập mạp còn có một cô gái trẻ trung xinh đẹp ăn mặc như búp bê Barbie.
Nhưng Hứa Hạo Nhiên coi như cô ta chả hề tồn tại.
Cậu ta vừa thất tình nên cho rằng tất cả phụ nữ trên đời đều giống nhau!
Hứa Hạo Nhiên dường như không nhìn thấy cô gái xinh đẹp, vì vậy cậu ta nói với cô gái béo nặng một trăm cân.
"Em gái, sau này nếu có ai dám bắt nạt em, em cứ gọi anh đây một tiếng!"
"Nếu hắn còn dám giở trò, anh sẽ xử hắn!"
Trong khi Hứa Hạo Nhiên nói, cậu ta giơ chân lên và đá vào người tên cầm đầu.
"Ai da!"
Tên lưu manh đang ngồi trên mặt đất, chật vật nhìn Hứa Hạo Nhiên.
"Đại ca, tôi đã nhận sai rồi, tại sao lại đá tôi?"
Từ Hạo Nhiên trừng mắt một cái: "Ai bảo mày ngẩng mặt lên làm gì?"
"Xấu quá thì ở nhà đi, ra ngoài đường làm gì?"
"Cút ngay!"
"Vâng vâng!"
Nhìn đám lưu manh ôm đầu vội vã chạy đi.
Ánh mắt cô gái béo nhìn Hứa Hạo Nhiên tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Ngầu quá!
Đẹp trai quá!
Chất quá!
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên hất mấy sợi tóc ngắn lên, rồi vênh váo đi về phía Lý Phong.
"Anh rể, em thấy nhẹ người rồi, đi thôi”.
Hứa Hạo Nhiên tiến lên vài bước, cô gái mập mạp đột nhiên hét lên: "Tôi tên là Viên Đa Đa, anh tên là gì!?"
Hứa Hạo Nhiên không nhìn lại mà giơ tay lên.
Gió thổi bay mấy sợi tóc ngắn của cậu ta.
Thổi đôi mi nhướng lên của cậu ta.
"Tôi tên là Lôi Phong”.