Với quan hệ của Lý Phong và Hứa Mộc Tình, dù cho Hứa Mộc Tình có cố tình thay đổi giọng nói như thế nào, anh vẫn có thể nhận ra.
Nhưng lúc này, Lý Phong giả vờ không nhận ra Hứa Mộc Tình.
Vừa nói: “Cô là ai? Vì sao lại che mắt của tôi?”
Vừa không ngừng dùng lưng cọ xát vào cơ thể mềm mại của Hứa Mộc Tình.
Ban đầu Hứa Mộc Tình có chút tự mãn.
Nhưng ngay sau đó, cô phát hiện ra hai ngọn núi cao ngất của mình đã bị Lý Phong đè chặt, nhô ra khỏi lớp áo.
Hơn nữa, khi da thịt cọ xát vào nhau mang đến cho Hứa Mộc Tình một cảm giác rất khó tả.
Hứa Mộc Tình đỏ mặt, vội vàng bỏ tay ra.
Thấy Lý Phong xoay người, Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn Lý Phong.
“Đáng ghét”.
“Lại bắt nạt em”.
Lý Phong cười hihi, áp sát mặt tới, nói: “Nếu như anh không bắt nạt em thì bắt nạt ai đây?”
Trong khi nói, hai tay của Lý Phong đã lần theo hai cánh tay mảnh mai của Hứa Mộc Tình, ôm cả cơ thể mềm mại thơm tho của cô vào lòng.
“Đáng ghét, người ta nhìn đấy!”
Lý Phong cúi đầu, thổi một làn gió ấm vào bên tai Hứa Mộc Tình.
“Anh đã chuyển hết mọi người ở tầng này đi rồi”.
“Cho dù hai chúng ta có làm chuyện xấu hổ gì đó ở đây cũng không có ai phát hiện ra đâu.
Nói xong, Lý Phong thè lưỡi liếm vành tai ngọc ngà của Hứa Mộc Tình.
Ngay khi Lý Phong định tiến thêm một bước thì điện thoại trong túi Hứa Mộc Tình đột nhiên vang lên.
Hứa Mộc Tình vội vàng đẩy Lý Phong ra, liếc nhìn Lý Phong bằng ánh mắt ngại ngùng.
Cô lấy điện thoại ra, thấy Liễu Ngọc Phân gọi tới liền vội vàng nhấn nghe.
Trong điện thoại, truyền đến giọng nói lo lắng của Liễu Ngọc Phân.
“Tình Tình, em trai con bị người ta đánh rồi”.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình nhanh chóng lái xe trở về nhà.
Lúc này, Liễu Ngọc Phân và Hứa Hạo Nhiên đều đang ngồi trên ghế sofa.
Hứa Hạo Nhiên cúi đầu, tình trạng của cậu ta có vẻ không nghiêm trọng lắm.
Chỉ có một vết thương trên trán đã được băng bó tại bệnh viện công gần đó rồi.
Tuy nhiên, trạng thái của Hứa Hạo Nhiên không được tốt lắm.
Cậu ta cúi đầu, vẻ mặt có chút bực bội.
“Mẹ, có chuyện gì thế?”
“Là ai đã đánh em ấy thành ra thế này, không phải là em ấy lại gây chuyện gì rồi chứ?”
Nếu như là bình thường, Liễu Ngọc Phân sẽ ngồi bên cạnh, dạy dỗ Hứa Hạo Nhiên một trận.
Nhưng hôm nay Liễu Ngọc Phân lại thở dài một hơi.
“Là người nhà Đa Đa ra tay đánh nó”.
Nghe đến đây, Lý Phong khẽ cau mày lại.
“Nhà họ Viên?”
Liễu Ngọc Phân lại nói: “Khi mẹ tới, đám người đó đã ra tay đánh em trai con rồi”.
“Khi bọn họ rời đi còn đe dọa rằng, không cho phép em trai con qua lại với Đa Đa nữa”.
“Nói cho cùng, là do người ta khinh thường một gia đình nhỏ như chúng ta”.
Lý Phong đi đến bên cạnh Hứa Hạo Nhiên, đặt tay lên vai, nhẹ nhàng vỗ về hỏi.
“Em nghĩ thế nào?”
Hứa Hạo Nhiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào Lý Phong.
“Anh rể, em không cam tâm”.
Lúc này, trong mắt Hứa Hạo Nhiên xuất hiện trách nhiệm của một người đàn ông và một tham vọng mà một người thành công cần phải có.
Đây cũng là lần đầu tiên Lý Phong nhìn thấy ánh mắt này của Hứa Hạo Nhiên.
Thường ngày Hứa Hạo Nhiên mang đến cho mọi người cảm giác như một ông cụ non.
Cậu ta không có bất kỳ tham vọng to lớn nào cả.
Cái gọi là mong ước của cậu ta cũng chỉ là được trở thành một ngôi sao nhỏ có tầm ảnh hưởng.
Sau khi hoàn thành việc này xong.
Cậu ta lại trở nên nhàn rỗi.
Còn Hứa Hạo Nhiên bây giờ cuối cùng đã thể hiện được trách nhiệm và lòng dũng cảm mà một người đàn ông nên có.
Hứa Hạo Nhiên nắm chặt tay.
Rít giọng nói.
“Anh rể, anh nói rất đúng, con gái béo đúng là có tiềm năng rất lớn”.
“Thời gian này, Đa Đa đã giảm được hơn mười năm kg!”
“Cứ tiếp tục như vậy, cô ấy thật sự sẽ trở thành một đại mỹ nhân”.
“Bây giờ bọn họ gọi Đa Đa về thì không phải những nỗ lực thời gian qua của em đều uổng phí rồi sao?”
“Em không cam tâm, em không cam tâm!”
“Mẹ, mẹ đừng kích động”.
Khi nghe thấy những lời này của Hứa Hạo Nhiên, Liễu Ngọc Phân ở bên cạnh đã bật dậy, xắn tay áo chuẩn bị đấm cho cậu ta vài cái.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng chạy đến giữ Liễu Ngọc Phân lại.
Hứa Hạo Nhiên vươn tay, nắm chặt lấy cánh tay Lý Phong.
Hai mắt cậu ta sáng rực, nói: “Anh rể, chúng ta đi thủ đô đi!”
“Em không chỉ muốn giành lại Đa Đa”.
“Em còn muốn cho nhà họ Viên bọn họ biết”.
“Nhà họ Hứa chúng ta không phải gia đình nhỏ mà ai cũng có thể ức hiếp được”.
“So với bốn thế gia lớn ở thủ đô nhà chúng ta còn cao cấp hơn!”
“Còn lợi hại hơn!”
Lý Phong mỉm cười, quay đầu nhìn Liễu Ngọc Phân, nói: “Mẹ, mấy ngày nay không phải mẹ với dì Dương Hồng vẫn đang bàn bạc chuyện mở nhà hàng sao?”
“Trọng tâm tiếp theo của tập đoàn Lăng Tiêu chúng ta sẽ chuyển sang ngành dịch vụ nhà hàng”.
“Vậy thì chúng ta mang mục tiêu này tiến thẳng vào thủ đô đi".
“Đúng vậy!”, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đứng dậy.
Cậu ta nắm chặt tay.
“Tập đoàn Lăng Tiêu chúng ta nhất định phải tạo ra một thương hiệu hàng đầu trong ngành thực phẩm”.
“Em phải giành lại Đa Đa từ tay của bọn họ!”
“Ư ư…”
Hứa Hạo Nhiên chưa kịp nói xong, Lý Phong đã dùng tay bịt mồm cậu ta lại.
Bởi vì nếu như cậu ta nói tiếp, Liễu Ngọc Phân nhất định sẽ đứng dậy, đi vào bếp để lấy dao!
Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Nhân dân coi lương thực là lộc trời cho.
Ngành nghề dịch vụ ăn uống đã phát triển mạnh mẽ từ thời cổ đại.
Sau khi Hứa Hiếu Dương nghe về chiến lược phát triển của tập đoàn Lăng Tiêu, lần đầu tiên ông ấy một mình bay tới Thiên Môn.
Cả gia đình cùng nhau bàn bạc để mở ra một con đường mới, phát triển bên ngoài Thiên Môn.
Biệt vườn ở thủ đô.
Trên người bầm dập các vết thương, bàn tay trái đã bị gãy, bây giờ đang được băng bó bằng thạch cao, Phúc Thuận cúi đầu, kính cẩn quỳ gối trên phiến đá xanh ở trong sân.
Lúc này, cánh cửa đã đóng chặt suốt bao lâu nay cuối cùng cũng được mở ra.
Sau cánh cửa, một người đàn ông trung niên bước ra.
Vóc dáng của người đàn ông này không cao.
Ông ta phát triển theo chiều ngang.
Ông ta nặng hơn một trăm kg, nhìn trông giống như một quả bóng bằng thịt.
Ngoài luồng sát khí mạnh mẽ toát ra từ trên cơ thể.
Khuôn mặt của ông ta mang lại cho người khác một cảm giác rất thân thiện.
Thân hình béo béo mập mập mang lại cho người khác một cảm giác rất dễ gần.
Người đàn ông này trông rất béo.
Tuy nhiên, bước được hai bước, ông ta lập tức hóa thành một cái bóng, cuốn theo một cơn gió lạnh, đi đến bên cạnh Phúc Thuận.
Ông ta kéo cánh tay đang bó bột của Phúc Thuận ra.
Một tiếng ‘rắc’ vang lên!
Bàn tay bị gãy trong vụ tai nạn xe hơi của Phúc Thuận đã thật sự được nối lại!
Phúc Thuận đau đến mức toát mồ hôi hột.
“Cám ơn chủ nhân!”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Nếu như không phải bên cạnh giờ đang thiếu người, tôi chẳng cần loại vô dụng như ông!”
“Chủ nhân! Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, lần sau tôi nhất định sẽ giết chết Lý Phong!”
“Tình hình gia tộc Nicholas sao rồi?”
Phúc Thuận cúi đầu, do dự một lúc mới dám nói.
“Thưa chủ nhân, gia tộc Nicholas không biết tại sao lại đột nhiên cắt đứt liên lạc với chúng ta”.
“Tôi đã thử tất cả các phương pháp để liên lạc với bọn họ”.
“Tuy nhiên, người trung gian liên lạc của bọn họ đã biến mất không một dấu vết”.
“Phế vật, một đám phế vật!”
“Ông lập tức nghĩ cách liên lạc với gia tộc Nicholas cho tôi”.
“Bất kể như thế nào, nhất định phải khiến bọn họ phái thêm người đến thủ đô”.
“Ông sai người đến nói với trưởng tộc gia tộc Nicholas, ông Edman rằng, trong tay tôi có một món đồ cổ thời Đường”.
“Đó là món bảo vật mà Nữ hoàng của bọn họ rất muốn có”.
“Nếu như ông ta phái người ưu tú tới, tôi sẽ lập tức đưa món bảo vật này cho ông ta!”
“Vâng!”