Dương Thiện Tề lại vung tay đấm như cú đấm lúc đầu, dùng tay không để đánh với Lỗ Quy.
"Rầm!"
Cơ thể Lỗ Quy bỗng sững lại.
Sau đó bắn mạnh về sau.
Cho đến khi gã đập lưng vào tường mới dừng lại được.
Sốc.
Sợ hãi.
Không thể tin.
Tay phải của gã đã hoàn toàn mất cảm giác.
Nắm đấm của Dương Thiện Tề rất mạnh.
Nhưng bàn tay Dương Thiện Tề chẳng chút xây xát.
"Không thể nào".
"Không ai có thể dùng tay không để đối đầu với nắm đấm gấu của tao cả".
Dương Thiện Tề không thèm dây dưa với Lỗ Quy.
Cậu ta lao vút về phía gã như một cơn gió.
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Trong chốc lát, cậu ta đấm liên tiếp lên người Lỗ Quy.
Lỗ Quy bình thường vênh váo hống hách là thế, nhưng giờ đây bị Dương Thiện Tề đánh đến mức không thể đánh trả.
Đến lúc Dương Thiện Tề dừng tay, người gã đã mềm nhũn trên sàn.
Mặt gã bị đánh sưng húp, hai tay đeo bộ nắm đấm gấu cũng bị gãy xương.
Gã ngồi bệt trên đất, nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm Dương Thiện Tề bằng ánh mắt dữ tợn.
"Có giỏi thì giết tao đi".
"Nếu tao không chết, tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu".
"Oắt con, đến đây, giết tao đi".
Sau khi Dương Thiện Tề dừng tay, cậu ta lại trở thành người thật thà, đực mặt ra nhìn Lỗ Quy.
"Đại ca tôi nói, chúng tôi vừa mới tới thủ đô, không thể phô trương quá, phải có chừng mực".
"Đại ca tôi còn nói dù là hội Giao Long hay hội Cá Trạch".
"Các ông dám đến thì chúng tôi dám đánh".
"Ngày hôm nay đến đây là để tặng các ông ít quà gặp mặt".
"Nếu lần sau tới, chúng tôi sẽ tặng cho các ông đặc sản Ninh Châu đấy".
Đặc sản của Ninh Châu?
Cả phòng ngoài Dương Thiện Tề không ai hiểu gì.
Chỉ những người hiểu về vùng đất cấm Ninh Châu mới hiểu đặc sản của Ninh Châu có nghĩa là gì.
Nói xong Dương Thiện Tề quay người rời đi.
Lúc cậu ta bước ra đến cửa, Lý Đông Đông quần áo rách rưới bỗng vọt lên sau lưng Dương Thiện Tề, nói với cậu ta.
"Cầu xin anh cứu tôi với".
Dương Thiện Tề quay đầu nhìn Lý Đông Đông.
Lý Đông Đông vội nói: "Tôi không muốn ở đây nữa, cầu xin anh dẫn tôi đi với".
Dương Thiện Tề gật đầu, nắm lấy tay Lý Đông Đông rời đi.
Hai người vừa mới rời đi, trong phòng truyền đến tiếng rống đầy giận dữ của Lỗ Quy.
"Thằng oắt con, mày cứ chờ đấy, chuyện này không yên với tao đâu".
Dương Thiện Tề thật thà trả lời một câu.
"Thế các ông nhanh lên, nhóm người chúng tôi nhàn nhã lâu lắm rồi, trên người sắp nảy giòi rồi".
"Đặc sản Ninh Châu lúc nào cũng sẵn hàng cho các ông".
Sau khi Dương Thiện Tề đi, Lỗ Quy rống lên với đám đàn em trong điện thoại.
"Mẹ chúng mày chạy hết đi đâu rồi, có biết ông mày bị người ta đánh không?"
"Mau cút về đây cho ông".
Nhưng điện thoại của gã nhanh chóng nghe thấy tiếng nhiều người kêu la oai oái.
Tên đàn em được việc nhất của Lỗ Quy là Trình Bác cũng đang kêu thảm thiết.
"Nhị đương gia, mấy anh em chúng tôi vừa bị người ta đánh".
"Tất cả mọi người đều bị thương nặng, giờ đến đi cũng không vững, ôi, đau chết mất".
"Nhị đương gia, không được rồi, chúng tôi phải đi viện đây, đau quá".
Lỗ Quy hoảng sợ, vội vàng hỏi.
"Là ai?"
"Hay là người của bang Hắc Long?"
Bang Hắc Long là đối thủ không đội trời chung của hội Giao Long.
Ngoài Hổ Báo Kỵ thì bang Hắc Long là thế lực lớn nhất ở phía Nam thủ đô.
Từ khi Hổ Báo Kỵ đột nhiên biến mất, bang Hắc Long lập tức chiếm lấy khu vực của Hổ Báo Kỵ.
"Không phải là người của bang Hắc Long, đám người này chúng tôi chưa từng gặp".
"Bọn chúng chỉ có năm người, nhưng đánh mấy chục anh em chúng tôi tơi bời".
"Nhị đương gia, đám người này độc ác lắm, chúng ta phải cẩn thận".
Lỗ Quy chịu đựng cơn đau trên người, cau chặt mày.
"Bọn chúng có nói từ đâu đến không?"
"Có ạ!"
Sau đó Trình Bác đã nhắc đến nơi mà Lỗ Quy và Tiền Phủ Cương chưa từng nghe đến.
"Bọn chúng nói đến từ vùng đất cấm Ninh Châu ạ".
Ninh Châu?
Trong mắt Lỗ Quy không ngừng lóe lên sự sắc bén.
Dương Thiện Tề - người vừa đánh gã đến mức gã không thể đánh trả cũng đến từ Ninh Châu.
Chẳng lẽ bọn chúng là cùng một giuộc?
Lỗ Quy lập tức cúp máy.
Tên đệ và Tiền Phủ Cương cùng đỡ gã từ từ đứng lên.
Lỗ Quy nói với Tiền Phủ Cương: "Ông Tiền, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi sẽ cho ông câu trả lời thuyết phục".
Mắt Lỗ Quy lóe lên sự hung ác.
Dương Thiện Tề dẫn Lý Đông Đông ra khỏi hội quán tư nhân.
Ở ngã tư đường vắng vẻ, một cơn gió lạnh thổi qua.
Lý Đông Đông bỗng rùng mình.
Dương Thiện Tề thấy thế thì cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô ấy.
Bỗng nhiên ấm áp khiến Lý Đông Đông sững người.
Cô ấy ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Dương Thiện Tề.
"Cảm ơn anh!"
Từ trước đến nay Dương Thiện Tề không hoạt ngôn.
Bình thường giống như cái hũ nút ý.
Cậu ta gật đầu nói: "Muộn rồi, cô về sớm đi".
Nói xong cậu ta xoay người bước đến chiếc xe van đỗ cách đó không xa.
Vốn dĩ chiếc xe van này dừng ở đây, đợi Dương Thiện Tề lên.
Nhưng nó đột nhiên quay đầu, lái về phía Dương Thiện Tề và Lý Đông Đông.
"Kít!"
Tiếng phanh xe vang lên.
Lúc chiếc xe dừng sát lại cạnh hai người họ, cửa xe từ từ hạ xuống, Vương Tiểu Thất tươi cười nhìn hai người.
"Ui anh Dương, cô gái này là ai thế?"
Vương Tiểu Thất cực kì lưu manh.
So sánh với Dương Thiện Tề thật thà, cậu ta mồm mép tép nhảy hơn nhiều.
Dương Thiện Tề cũng không biết phải giới thiệu Lý Đông Đông thế nào, đứng im một chỗ vò đầu bứt tai.
"Tôi cũng không biết cô ấy tên gì".
"Tôi, tôi tên Lý Đông Đông".
Lý Đông Đông nói xong thì cúi người với Dương Thiện Tề.
"Cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp anh".
Nói xong, Lý Đông Đông xoay người đi.
Lúc đến chỗ rẽ, cô ấy còn cố tình quay đầu nhìn thoáng qua Dương Thiện Tề.
Lúc này Vương Tiểu Thất bỗng nói với Dương Thiện Tề.
"Anh Dương này, cô gái đó trông được phết đấy".
"Dù sao anh cũng đang ế, hay là lên xin số người ta đi".
Dương Thiện Tề không nói gì, bước lên xe.
"Rầm!"
Cửa xe đóng lại.
Vương Tiểu Thất lúc này cố ý thò đầu ra khỏi cửa xe.
Vẫy tay với Lý Đông Đông ở xa nói: "Em gái à, người vừa cứu em tên Dương Thiện Tề nhé".
"Nếu có việc em cứ đến nhà hàng Hải Giác tìm anh ấy".
"Ui, anh Dương nhẹ tay thôi, nhẹ tay thôi".
"Mẹ nó, anh dám đánh tôi à".
"Đến đây, đánh một trận".
"Tôi nói cho anh biết, gần đây tôi mới học được chiêu 'đầu bếp róc thịt' đấy, để xem tôi có lột da anh ra không".