chó
Ông ta nghe có tiếng bước chân đi
từ xa tới.
Không lâu sau, có tiếng gõ cửa
phòng ông ta.
“Cộc cộc cộc”.
Viên Đa Đa bước vào.
Hôm nay cô ấy mặc môt chiếc váy
liên thân rất đẹp.
Viên Đa Đa xoay một vòng trước
mặt Viên Điền Hồng.
“Bố ơi, cái váy con đang mặc đẹp
không?”
Viên Điền Hồng nhìn Viên Đa Đa với
ánh mắt dịu dàng.
“Ừ, rất đẹp, con gái yêu của bố mặc
gì cũng đẹp!”
“Hi hi, con biết ngay là đẹp mà”.
Nói xong, Viên Đa Đa chạy đến bên
cạnh Viên Điền Hồng, thơm một cái
vào mà ông ta.
Tiếp đó, quay người đi ra khỏi
phòng sách.
Viên Điền Hồng nhìn theo bóng Viên
Đa Đa rời đi, nắm tay hơi siết lại.
“Lý Phong, tao không cần biết rốt
cuộc bên cạnh mày đang ẩn dấu
cao nhân phương nào?
“Nhưng nếu mày đã đến thủ đô rồi,
tao tuyệt đối sẽ không để mày tiếp
tục sống được”.
“Vì gia tộc họ Viên, vì con gái yêu
quý của tao”.
“Bất kì ai, cũng không thể ngăn cản
được”.
Cùng lúc đó, trong tứ hợp viện gia
tộc Lý Thị.
Có một chiếc Rolls Royce đỗ ngay
trước cổng.
Xe vừa dừng lai, có một người đàn
ông đứng cách đó không xa đã đợi
rất lâu rồi, vội vàng chạy lại.
Cậu ta khom lưng, khúm na khúm
núm đưa tay ra mở cửa xe.
Sau khi mở cửa xe, có một người
phụ nữ trung niên mặc sườn xám
bước xuống.
Người phụ nữ này trang điểm rất
đậm.
Thực ra nhan sắc của bà ta cũng
khá tinh tế và đẹp.
Nhưng vì trang điểm quá đậm nên
đã làm mất đi vẻ đẹp vốn có.
Bà ta ngẩng đầu, không thèm nhìn
người đã mở cửa xe cho mình, cứ
như người đó là một con chó vậy.
Kiêu ngạo.
Vẻ mặt ánh mắt khinh thường mọi
thứ.
Tự cao tự đại!
Bà ta đi vào trong tứ hợp viện.
Tứ hợp viện này nhìn rất bình
thường.
Không có đến một người bảo vệ ở
cổng.
Tuy nhiên, trước đó một khoảng
thời gian dài.
Ngoài người trong nhà ra, không ai
dám bước vào bên trong.
Người phụ nữ đi đôi giày cao gót
sang trong đắt tiền, bước trên nền
đá đá, từng bước từng bước đi về
phía căn phòng phía bắc của tứ hợp
viện.
Lúc này, tên sai vặt mở của xe lúc
nãy cũng vội vàng chạy theo.
Cậu ta ngẩng đầu, hắng gióng và
nói.
Lý Tấn, có người nhà đến thăm,
ông còn không chịu ra đón tiếp à?
Vừa dứt lời, Lý Lâm liền bước ở
trong ra.
Lúc ông ấy nhìn thấy người phụ nữ
trung niên bất giác tròn mắt lên
nhìn!
Lý Lâm không ngờ rằng, bà ta lại
xuất hiện ở đây!
Người phụ nữ cao ngạo này tên là
Lý Thiên Kiêu
Như lời của tên sai vặt nói, bà ta
đến từ Lý Thị ở Trường An, là chủ
nhân của Lý Thị ở thủ đô.
Lý Thiên Kiêu là con gái của trưởng
tộc gia tộc Lý Thị ở Trường An.
Mười năm trước, bà ta được gả vào
nhà họ Tần.
Từ đó trở đi, vốn dĩ chỉ nhà họ Tần
chỉlà gia tộc hang hai, vậy mà
trong phút chốc vượt bậc lên là gia
tộc thượng lưu, lại còn tiến vào thủ
đô nữa.
Nhưng năm gần đây, gia tộc Tần
Thị luôn chèn ép gia tộc Lý Thị ở
thủ đô.
Bọn họ hầu như đều cướp hết mối
làm ăn của Lý Thị ở thủ đô.
Mà kẻ đứng sau giật dây chính là Lý
Thiên Kiêu.
Lý Lâm vội vàng đi đến trước mặt
Lý Thiên Kiêu, khom mình cúi chào
bà ta.
“Cô sáu đại gia quang lâm, ông chủ
tôi đang nghỉ ngơi”.
Lý Thiên Kiêu liếc nhẹ Lý Lâm một
cái.
“Cái tên Lý Tấn nhu nhược này”.
“Tự mình nhu nhược thì đã đành”.
“Không ngờ còn nuôi dạy lên một
đám vô dụng”.
Lời nói của Lý Thiên Kiêu rất cay
nghiệt.
Hoàn toàn không để ý đến cảm
nhận của Lý Lâm.
Trong mắt bà ta, Lý Lâm cũng chỉ là
một con chó mà thôi!
“Tôi thân là chủ nhân, mà lại phải
đứng ở đây lâu như vậy”.
“Chi này của mấy người, hay là
không muốn nữa”.
“Nếu không muốn nữa, tôi lập tức
cử người đến tiếp quản”.
Đôi mắt Lý Thiên Kiêu dừng lại, sau
đó, liền phóng ra một luồng khí
mạnh mẽ!
Lý Lâm vội cúi đầu.
“Cô sáu bớt giận, tôi lập tức đi gọi
ông chủ”.
Lý Lâm vừa dứt lới, Lý Tấn trong
phòng nói vọng ra.
“Cô sáu đại giá quang lâm, không
thể tiếp đón từ xa!”
“Hai hôm này, mí mắt phải của tôi
nháy liên tục, ngủ không đủ giấc”.
“Tối qua còn mơ một giấc mơ thấy
quỷ đòi mạng”.
“Sáng nay dậy hơi muộn, bây giờ
còn chưa mặc quần áo”.
“Cô sáu không đợi được, có thể về
trước”.
“Hai hôm nữa tôi sẽ đến thăm tận
nơi”.
Lý Thiên Kiêu hừ một tiếng lạnh
lùng.
“Lý Tấn, ông đừng có ở bên trong
đó làm trò”.
“Hôm nay tôi đến đây để báo với
ông một chuyện”.
“Tôi nghe nói, con trai ông đã trở
về rồi”.
“Bây giờ nó đang trốn ở đâu? Mau
bảo nó cút ra đấy cho tôi”.
Lúc Lý Thiên Kiêu nói chuyện, ánh
mắt sắc bén nhìn quanh tứ hợp viện
một lượt.
Cách trang trí của tứ hợp viện cùng
với sự lụi bại suy yếu mà nó đang
thể hiện ra.
Khiến cho sự khinh thường trong
ánh mắt Lý Thiên Kiêu ngày càng rõ
rệt.
Nhớ lại năm đó, Lý Tấn là một trong
những người trẻ tuổi được cưng
chiều nhất của gia tộc Lý Thị ở
Trường An.
Năm đó, Lý Tấn bị phái đến thủ đô,
không biết có bao nhiêu người hâm
mộ đố kỵ ganh ghét.
Bởi vì đây chính là đại diện của gia
tộc Lý Thị ở thủ đô, có một thế lực
hoàn toàn mới mà tự mình có thể
kiểm soát nó.
Khi nhà họ Lý trở thành một trong
bốn gia tộc lớn hàng đầu ở thủ đô,
không biết bao nhiêu người cử
người đến chúc mừng.
Nhưng bây giờ, chỗ này rách nát
như ổ của thằng ăn mày!
Nếu không phải vì nhận được chỉ thị
của gia tộc, e rằng Lý Thiên Kiêu
cũng sẽ không ở đây thêm một giây
nào nữa.
“Cô sáu, tôi chỉ có hai người con
trai”.
“Năm đó, con trai lớn bị người ta ép
cho đến chết”.
“Con trai thứ bị tôi đuổi ra khỏi gia
tộc rồi”.
“Mấy năm nay, đều lưu lạc ở bên
ngoài”.
“Trước giờ tôi đều không quan tâm,
không rõ nó còn sống hay đã chết ở
góc nào đó rồi”.
“Còn về thằng con trai mà cô vừa
nói”.
“Hết sức xin lỗi, thức ra tôi còn
không biết mình có thêm một thằng
con trai nữa”.
Trong lúc nói chuyện, Lý Tấn đã
mặc xong bộ quần áo không thể
tầm thường hơn được, chầm chậm
đi từ trong phòng ra.
Nét mặt Lý Tấn bình thản.
Trên mặt ông ta, không thấy có
chút gì là khom lưng uốn gối cả.
Càng không có ánh mắt nịnh bợ cô
sáu kia.
Lý Thiên Kiêu đưa tay chỉ Lý Tấn.
Móng tay sơn màu đỏ tươi của bà ta
dưới ánh mặt trời phản quang khiến
người ta chói mắt.
“Lý Tấn, ông đừng có mà ở đây giả
ngây giả ngô”.
“Bây giờ cả giới thượng lưu ở thủ đô
đều đang đồn ầm lên chuyện thằng
con trai năm đó bị ông đuổi ra khỏi
nhà, nay đã trở về rồi”.
“Nhưng năm gần đây, nó luôn trốn
ở Ninh Châu”.
“Hơn nữa, tôi nghe nói, ở Ninh Châu
mới nổi lên tập đoàn Lăng Tiêu,
chính là ông đang đứng sau chống
lưng!”
“Tôi nói cho ông biết, tôi nhận chỉ
thị từ chủ nhân”.
“Bây giờ ông phải bắt được thằng
con súc sinh Lý Phong của ông về
đây cho tôi”.
“Nó không xuất hiện, hậu quả của
sự việc này chắc mình ông không
gánh chịu được đâu!”
Ngôn từ sắc bén.
Hung ác.
Cay nghiệt.
Đây chính là cô sáu của gia tộc Lý
Thị ở Trường An.
“Cô sáu, mấy năm nay tôi luôn đắm
mình trong thư pháp”.
“Không ra ngoài nửa bước, đối với
những việc bên ngoài thực sự biết
không nhiều”.
“Hơn nữa những lời cô vừa nói, tôi
cảm thấy đều là tin vịt”.
“Năm đó con trai tôi đúng là bị tôi
đuổi đến Ninh Châu”.
“Nhưng, tôi không có liên hệ gì với
nó”.
“Với lại cô vừa nói đến tập đoàn
Lăng Tiêu, lần đầu tiên tôi nghe
thấy đấy”.
“Quan trọng hơn là, tất cả nhưng
dự án của gia tộc chúng ta, cô sáu
là người nắm rõ mồn một”.
“Những doanh nghiệp này muốn
đầu tư đến Ninh Châu hay không”.
“Chắc chắn cô sáu là người biết đầu
tiên chứ?”