mảnh đất này rồi
Khi nhắc đến ông chủ của mình,
Lưu Trường Sinh không thể không
ngẩng đầu lên.
"Tôi nói ra sợ anh sẽ chết khiếp
đấy, ông chủ của tôi là Viên Tồn
An!"
"Bốn thế gia lớn ở thủ đô, đã nghe
đến nhà họ Viên chưa?"
"Ông chủ của tôi là cháu trai của
tộc trưởng nhà họ Viên!"
Có ông chủ của mình ở sau chống
lưng cho, Lưu Trường Sinh cũng
cảm thấy tự tin hơn đôi chút.
Hắn liền chỉ tay về phía dân làng
đang nhìn xung quanh.
"Tôi nói cho các người biết! Ông
chủ của chúng tôi rất thích vùng đất
này".
"Nếu biết điều hãy ngoan ngoãn ký
hợp đồng với chúng tôi đi".
"Khi đó, mỗi người sẽ được phân
cho một ngôi nhà".
"Còn không biết điều, thì đừng nói
là một ngôi nhà, một miếng ngói
cũng không có đâu!"
Lý Phong đã có được thông tin mình
muốn, anh xoay người đi tới bên
cạnh con trâu già.
Sau đó, anh đặt tay lên đầu con
trâu nước già, xoa nhẹ.
Sau đó, Lý Phong chỉ vào Lưu
Trường Sinh trong bùn và nói với
con trâu nước già.
"Tao giao hắn cho mày đấy".
Một cảnh tượng khiến dân làng cảm
thấy khó tin hiện ra.
Con trâu đã hiểu được lời của Lý
Phong.
Nó lại chĩa hai chiếc sừng của nó
vào Lưu Trường Sinh.
Sau đó, nó lao thẳng xuống bùn.
Lập tức, tiếng hét của Lưu Trường
Sinh trong hố bùn vang lên.
Cuối cùng, Lưu Trường Sinh đã
được mấy tên đàn em khiêng đi.
Khi rời đi, Lưu Trường Sinh, đã
không còn là hình người nữa, hắn
đưa ra một câu đe dọa.
"Các người đợi đấy! Tôi sẽ còn quay
lại!"
"Lần sau đến, chính là ngày chết
của các người!"
Nhìn thấy đám người Lưu Trường
Sinh rời đi, Hứa Mộc Tình bước tới
chỗ Lý Phong nói nhỏ với anh:
"Chồng, em có ý này".
"Dù sao thì chúng ta cũng đã mua
mảnh đất quan trọng nhất ở khu
vực này".
"Tốt hơn hết là nên tận dụng cơ hội
này gộp các làng lân cận lại và xây
dựng hình thức nông thôn vườn
mới".
"Ừ, em làm gì anh cũng đều ủng
hộ".
Nói xong, Lý Phong nắm lấy tay
Hứa Mộc Tình, cười nói: "Vừa rồi
hoạt động tí anh hơi đói rồi, chúng
ta về nhà ăn cơm đi".
Nói là sẽ về nhà, nhưng Lý Phong
không hề đưa Hứa Mộc Tình trở về
khách sạn.
Thay vào đó, anh đi về phía tòa nhà
nhỏ trên sườn núi.
"Thình thịch".
"Thình thịch".
Càng đến gần tòa nhà nhỏ này,
nhịp tim của Lý Phong càng nhanh.
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý
Phong, nhẹ giọng nói: "Ông xã,
nhịp tim của anh nhanh quá! Làm
sao vậy? Có phải không khỏe
không?"
Hứa Mộc Tình chưa bao giờ cảm
thấy nhịp tim của Lý Phong nhanh
như vậy.
Lý Phong nhìn Hứa Mộc Tình bên
cạnh nhẹ giọng nói: "Trên đời này
có hai người sẽ khiến tim anh đập
nhanh hơn".
“Một người là em, người còn lại ở
căn nhà phía trước”.
"Đi thôi! Về nhà thôi".
Đối với Lý Phong, nơi có Hứa Mộc
Tình chính là nhà của anh.
Mà nơi người kia ở cũng là nhà của
anh.
Nhìn từ xa, căn nhà nhỏ này không
có gì đặc biệt.
Sau khi đến gần, Lý Phong và Hứa
Mộc Tình bất giác hít thở sâu.
Bởi vì ở không khí phía trước thoang
thoảng hương hoa.
Hứa Mộc Tình không thể nhịn được,
cười tươi.
"Đó là hương thơm của cây sơn
chi".
Tòa nhà nhỏ này có sân trong.
Một cây sơn chi rất tươi tốt được
trồng ở lối vào sân.
Một cơn gió thoảng qua, sẽ mang
theo hương thơm nồng nàn.
Mà khi Hứa Mộc Tình bước tới để
vào sân.
Bàn tay của Lý Phong nhẹ nhàng
đặt lên vai Hứa Mộc Tình.
Cùng lúc đó, cơn gió lạnh đột nhiên
thổi qua.
Trong nháy mắt, hơn chục bóng
đen vọt qua tường thành, đáp
xuống sân trước mặt Lý Phong.
Người đến không phải ai khác,
chính là Muto Yutaro.
Lúc này, Muto Yutaro đang cầm
trên tay thanh kiếm Muramasa.
Hắn đang đứng cạnh cây sơn chi
đó.
Dưới cái nhìn của Lý Phong và Hứa
Mộc Tình, đưa tay ra hái một bông
sơn chi trắng.
"Đừng động!"
Lý Phong đột nhiên lên tiếng.
Tay Muto Yutaro dừng lại.
Hắn khẽ quay đầu nhìn Lý Phong,
trên mặt mang theo nụ cười tà mị.
Muto Yutaro này trông khá đẹp trai.
Nước da trắng và các đường nét
trên khuôn mặt tuấn tú.
Đó là kiểu khuôn mặt của ‘tiểu thịt
tươi’ mà phụ nữ lớn tuổi thích nhất.
Lúc này lại kèm theo nụ cười tà mị
của hắn.
Rất dễ chiếm được cảm tình của
phái đẹp.
Hắn nhìn Lý Phong, cười hỏi: "Tại
sao không được động?"
"Thật là đau đớn khi một bông hoa
xinh đẹp như thế này lại mọc một
mình trên chiếc lá xanh tươi rồi lại
héo úa".
"Hoa đẹp cần có người thưởng
thức".
"Giống như cô gái xinh đẹp bên
cạnh cậu, cậu không thấy mình
đang làm lu mờ đi vẻ đẹp của cô ấy
sao?"
Nói rồi, Muto Yutaro đưa tay ra và
ngắt một bông sơn chi trắng đang
nở rộ.
"Phực".
Muto Yutaro đặt bông hoa trắng lên
mũi và hít một hơi thật sâu.
"Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển,
ám hương phù động nguyệt hoàng
hôn".
"Đây là một bài thơ của nhà thơ đời
Tống của các người, người tên Hòa
Tĩnh".
"Bông hoa mỏng manh giống như
một mỹ nhân, tinh xảo và xinh đẹp
nở rộ dưới ánh sáng rực rỡ".
Muto Yutaro mỉm cười đắc ý.
"Tại sao nó lại có mùi thơm dễ
chịu?"
"Đó là bởi vì nó đang đợi một người
như tôi đến ngắt lấy".
Dáng dấp của Muto Yutaro nho nhã.
Ngoại trừ bông hoa sơn chi trên tay
hắn tỏa ra hương thơm nồng nàn.
Thì trên người hắn cũng tỏa ra một
mùi hương rất đặc biệt.
Tất cả con cháu nối dõi của gia tộc
Muto đều phải trải qua quá trình
huấn luyện rất nghiêm ngặt từ khi
còn nhỏ.
Chịu ảnh hưởng của các loai nghệ
thuật khác nhau.
Họ là những cậu chủ thế gia chân
chính, với khả năng đánh giá nghệ
thuật tao nhã.
Hắn nhẹ nhàng ném bông hoa sơn
chi trong tay đi.
"Xoẹt!"
Kèm theo đó là tiếng kiếm trong
trẻo.
Thanh kiếm Muramasa ngay lập tức
được rút ra khỏi vỏ.
Đột nhiên, hàng chục ánh sáng sắc
lạnh lóe lên trong không khí!
Khi Muto Yutaro đút thanh kiếm vào
vỏ, bông sơn chi trên không trung
đã tan thành từng mảnh.
Rải rác trên mặt đất.
Xếp thành một chữ.
Chết!
Muto Yutaro nhìn Hứa Mộc Tình và
mỉm cười duyên dáng.
"Cô nương xinh đẹp, chữ này là
dành cho em".
"Mặc dù, vẻ đẹp của em khiến anh
say mê".
"Nhưng thật đáng tiếc khi hôm nay
em phải chết trong tay anh".
"Nhưng anh hứa với em rằng anh
sẽ để em chết một cách rực rỡ như
bông hoa này".
Hứa Mộc Tình cảm thấy khó chịu
khi nhìn thấy loại đàn ông quái gở
này.
Ở cùng với Lý Phong càng lâu, cô
càng cảm thấy loại quái gở này mới
là khó chịu nhất!
"Lộng ngôn, không biết có bao
nhiêu người như anh nói câu này
trước mặt chồng tôi rồi".
"Nhưng cuối cùng, hoặc là bị bẻ gãy
hết tay chân, hoặc là chạy trốn như
một kẻ điên".
"Cô!"
Đôi mắt Muto Yutaro trầm xuống,
đột nhiên trừng mắt nhìn Hứa Mộc
Tình.
Tuy nhiên, Lý Phong đột nhiên quay
đầu về phía Hứa Mộc Tình và nói:
"Bà xã, em có để ý thấy câu nói đó
có vần không?"
Khí tức sát ý mà Muto Yutaro ngưng
tụ lập tức bị câu nói thản nhiên của
Lý Phong phá vỡ.
"Thật sao?"
Lý Phong gật đầu liên tục.
"Chà, xem ra anh cũng có tài làm
thơ đấy!"
Tay Muto Yutaro đang cầm chuôi
kiếm hơi siết chặt.
Hai người này chết đến nơi rồi còn
dám chim chuột trước mặt hắn, coi
như hắn không hề tồn tại!