Ngưu Tam Tỷ nói với Lý Tấn, lúc
trước Lý Mộc có để lại cho Lý Phong
một món đồ.
Ngưu Tam Tỷ vẫn luôn giữ nó.
Vừa nãy Ngưu Tam Tỷ mới đưa nó
cho Lý Phong.
Nghe thấy thế, Lý Tấn vội hỏi: "Sao
tôi không biết chuyện này?"
Là chủ nhà nên từ trước đến nay
đối với chuyện của tất cả mọi người
trong nhà Lý Tấn đều rõ như lòng
bàn tay.
Nhưng chuyện Ngưu Tam Tỷ vừa
nói ông ta hoàn toàn không biết gì
cả.
Mà chuyện này còn liên quan chặt
chẽ với cả gia đình ông ta.
Điều này làm cho Lý Tấn vừa nói
chắc như đinh đóng cột bỗng trở
nên căng thẳng.
Đối với ông ta mà nói, ngoài chuyện
các thành viên trong gia đình khỏe
mạnh thì chuyện qua trọng nhất là
không để Lý Phong biết được
nguyên nhân cái chết của Lý Mộc.
Cho dù Lý Phong chạy đến trước
mặt ông ta hỏi, ông ta cũng sẽ
không nói.
Lý Phong cũng biết rõ điều đó.
Nếu không lúc Lý Phong đến thủ
đô.
Anh đã đến tìm Lý Tấn hỏi thẳng
rồi.
Nhưng Ngưu Tam Tỷ nói một câu
khiến Lý Tấn câm nín.
Ngưu Tam Tỷ nói: "Trước khi cậu cả
qua đời đã dặn không được nói
chuyện này cho lão gia, ngay cả
phu nhân cũng không được nói".
Lý Tấn vỗ tay lên trán thở dài một
hơi.
Sau đó hỏi: "Là thứ gì thế?"
"Một cái bình sứ nhỏ".
"Cái bình sứ nhỏ này là ngày xưa
cậu cả với cậu hai mua được lúc đi
chợ đồ cổ".
"Lúc đó nó vẫn là cái bình đựng tiền
của cậu hai".
"Bình đựng tiền?"
Trong đầu Lý Tấn không chút ấn
tượng về cái bình sứ nhỏ mà Ngưu
Tam Tỷ nói.
Ông ta lập tức hỏi: "Cái bình sứ này
có tác dụng đặc biệt gì à?"
Ngưu Tam Tỷ lắc đầu.
Thực ra không chỉ Ngưu Tam Tỷ
không biết.
Mà ngay cả Lý Phong lúc nhìn thấy
cái bình sứ nhỏ này, trong đầu cũng
nảy ra dấu hỏi chấm.
Lúc này Lý Phong và Hứa Mộc Tình
đã đi từ trong nhà ra.
Xe hai người từ từ chạy trên đường.
Giờ Hứa Mộc Tình là người lái xe.
Lý Phong ngồi ở ghế phụ nhìn chằm
chằm vào cái bình sứ.
Ngưu Tam Tỷ nói cái bình sứ nhỏ
này là hai anh em Lý Mộc và Lý
Phong lúc chạy đến chợ đồ cổ đã
mua nó với giá mấy chục tệ.
Lúc nhỏ, Lý Phong thấy nó chỉ như
một cái bình sứ bình thường.
Nhưng vì đây là quà anh trai tặng,
nên anh làm theo lời Lý Mộc nói,
đựng tiền vào bên trong.
Giờ Lý Phong lắc nhẹ cái bình cũng
nghe thấy tiếng tiền xu va leng
keng bên trong.
Hứa Mộc Tình yên lặng lái xe.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc mắt
nhìn Lý Phong mấy cái.
Bữa tối nay người một nhà cùng
ngồi ăn cơm rất đơn giản, rất ấm
cúng.
Đây là lần thứ hai cô gặp Lục An
Lam.
Lục An Lam giống như tiểu thư
khuê các, hiền lạnh lại dịu dàng.
Trên người bà ấy có khí chất riêng
mà rất nhiều đàn ông mơ ước.
Vốn trước khi Hứa Mộc Tình gặp mẹ
chồng, trong lòng có hơi lo lắng.
Nhưng sau bữa tối nay, cô mong
mình có thể gần gũi với Lục An Lam
nhiều hơn.
Bởi vì cô muốn trở nên giống như
bà ấy.
Lý Phong kiên cường hơn cô rất
nhiều, xa cách nhiều năm như vậy.
Gặp được mẹ ruột nhưng anh
không khóc.
Chỉ là đôi mắt hơi đỏ mà thôi.
Giống như anh đã giấu hết tâm sự
trong lòng mình vậy.
Lý Phong càng như vậy, trong lòng
Hứa Mộc Tình càng thương anh
hơn.
Tuy là bình thường anh cực kì
mạnh, khiến cho người khác nhìn
không thấu thực lực của anh.
Nhưng tối nay Hứa Mộc Tình lại
nhìn thấy một mặt dịu dàng khác
của anh.
Mà giờ đây, ánh mắt anh đang nhìn
chăm chú vào cái bình sứ nhỏ trong
lòng.
"Leng keng".
Lý Phong mở cái bình sứ ra, tiền xu
bên trong rơi hết ra ngoài.
Ngoài tiền xu rơi ra, bên trong bình
nhỏ không còn thứ gì khác.
Lý Phong đặt cái bình nhỏ bên
cạnh, sau đó cẩn thận xem số đồng
xu này.
Theo phản xạ có điều kiện, anh
nghĩ Lý Mộc giữ cái bình sứ đến giờ
chắc chắn là có dụng ý.
Tối nay Lý Phong cũng mở miệng
hỏi Lục An Lam nguyên nhân cái
chết của Lý Mộc.
Nhưng Lục An Lam không nói gì.
Chỉ bảo Ngưu Tam Tỷ đưa cho Lý
Phong cái bình sứ này.
Với Lý Phong, thù của anh trai nhất
định phải trả.
Tất cả những người từng làm hại
anh trai.
Đều giết sạch!
Lý Phong nhìn chằm chằm đồng xu.
Không bao lâu, có một chiếc xe tải
đi từ đối diện tới.
Ánh đèn chiếu rất sáng, nhờ ánh
sáng phản chiếu.
Hứa Mộc Tình vô tình phát hiện
hình như bên trong cái bình sứ của
Lý Phong có chữ viết.
Cô nói với anh: "Chồng ơi, anh nhìn
xem có phải bên trong cái bình sứ
có tin tức gì không?"
Lý Phong sửng sốt, lập tức cầm lấy
cái bình.
Lúc Lý Phong chiếu đèn vào bên
trong cái bình, phát hiện bên trong
có một dòng chữ.
Lý Phong cau mày đọc.
Sau khi Hứa Mộc Tình nghe Lý
Phong đọc thì nói: "Phan Gia Viên,
nghe giống như một cái địa chỉ ý".
Lý Phong nói: "Đây là chợ đồ cổ nổi
tiếng ở thủ đô".
"Sáng mai anh đi xem thử".
Hứa Mộc Tình mím đôi môi đỏ
mọng, nói nhỏ: "Anh dẫn em theo
với nhé".
Lý Phong hơi sửng sốt, cười nói:
"Ừ".
...
Sáng sớm hôm sau Lý Phong dẫn
Hứa Mộc Tình đến chợ đồ cổ nổi
tiếng ở thủ đô.
Phan Gia Viên.
Năm đó Lý Mộc và Lý Phong mua
cái bình sứ nhỏ này ở một sạp hàng
nằm trong góc hẻo lánh.
Lý Phong nhớ rất rõ lúc đó cả hai
anh em đều không dẫn theo vệ sĩ.
Lần đầu tiên trốn nhà đi chơi.
Cho dù là đã qua nhiều năm nhưng
kí ức lúc còn nhỏ, Lý Phong vẫn nhớ
rất rõ.
Vì thế mà Lý Phong dẫn theo Hứa
Mộc Tình vào chợ đồ cổ, rất dễ
dàng tìm thấy góc nhỏ năm đó.
Mà làm Lý Phong ngạc nhiên là, bao
nhiêu năm thế mà cái sạp nhỏ của
ông chủ vẫn bán.
Chỉ có một điểm khác duy nhất là
tóc ông ấy đã hoa râm.
Vẻ mặt tang thương.
Lý Phong liếc mắt đã nhận ra ông
ấy là vì dáng vẻ ông ấy vẫn không
thay đổi.
Dáng người thấp thấp, gầy tong
teo.
Nhìn đã biết là người thật thà.
Cái sạp hàng làm ăn không tốt lắm.
Bởi vì những thứ được bày bán
trông rất bình thường, chả có gì đặc
biệt.
Mà ông chủ cũng không mồm mép
tép nhảy.
Có khách đến, ông ấy cũng chỉ cười
với người ta.
Còn lại cứ để kệ khách chọn.
Lý Phong cầm cái bình sứ nhỏ trong
tay, hỏi ông chủ: "Ông chủ, ông có
ấn tượng với cái bình sứ nhỏ này
không?"
Ông chủ nhận lấy nó đặt trong tay
nhìn thử, lắc đầu.
Lúc Lý Phong đang định lấy lại cái
bình sứ nhỏ, ở cửa hàng cách đó
không xa.
Có một gã đàn ông trung niên nuôi
ria mép, lông mày ông ta nảy lên
một cái.
Ông ta thảnh thơi bước tới.
Thuận miệng chào hỏi ông chủ.
"Ông Vương, hôm nay buôn bán thế
nào?"