hạng nhất
Nghe thấy thế, Viên Lịch Hành tái
mặt.
"Tại sao Lý Phong và Lý Mộc đều là
người của nhà họ Long?"
"Mà nhà họ Long lại tìm mọi cách
dồn bọn chúng vào chỗ chết chứ?"
"Người tài không phải là gốc rễ của
một gia tộc hưng thịnh sao?"
Viên Điền Hồng lạnh lùng hừ một
tiếng: "Với những gia tộc nhỏ như
chúng ta, người tài đương nhiên là
gốc rễ của gia tộc".
"Nhưng sau khi một gia tộc có thể
đạt đến trình độ lớn mạnh như nhà
họ Long".
"Cách vận hành của gia tộc bọn họ
sẽ khác với cách truyền thống trước
kia".
"Đối với nhà họ Long, Lý Mộc không
phải là ưu thế mà là tai họa ngầm
của nhà bọn họ".
"Nói cách khác, Lý Mộc nhất định
phải chết".
"Ban đầu Lý Phong có thể sống là
bởi vì trước mặt nhiều người như
vậy, một thiên tài như Lý Mộc phải
quỳ xuống".
"Giống như con chó quỳ trước mặt
câu ba nhà họ Long".
"Mà còn phải chui qua đũng quần
của cậu ba".
"Đối với một người đàn ông mà nói,
sự nhục nhã này còn đau khổ hơn
là cái chết".
"Không thể không nói, Lý Mộc đúng
là môt người đàn ông chân chính".
"Nếu cậu ta không chết, gia tộc Lý
Thị chắc chắn sẽ vùng dậy, không
ai ngăn nổi".
"Nhưng may là ông trời có mắt, một
nhân tài như vậy mà lại bị bóp chết
từ trong trứng".
"So với Lý Mộc thì Lý Phong đúng là
vô dụng hơn nhiều".
"Thực ra lúc trước bác cũng không
hiểu sao Lý Mộc lại tình nguyện
chết để Lý Phong được sống".
"Giờ nghĩ lại có lẽ là lúc đó tình anh
em trỗi dậy".
Viên Điền Hồng nói với Viên Lịch
Hành: "Giờ cháu mau dẫn người đi
cướp cái bình sứ trong tay Lý Phong
về đi".
"Nếu được thì tiện tay vặn cổ nó
xuống cho bác".
Thực ra Viên Lịch Hành muốn ra tay
với Lý Phong từ lâu rồi.
Giờ nhận được lệnh, anh ta không
chút do dự, lập tức dẫn người đi về
phía Phan Gia Viên.
Mà từ đầu đến cuối, Viên Điền Hồng
không nói cho Viên Lịch Hành biết
chuyện Lý Phong là cao thủ đại
tông sư đỉnh cấp, thậm chí có thể
cao hơn.
Ông ta thấy mặc dù cháu mình tuy
không phải thiên tài nhưng cũng dư
sức xử lí Lý Phong.
Hơn nữa theo ông ta thấy, Lý Phong
cũng không mạnh đến vậy.
Ông ta nghĩ đây chỉ là chiêu che
mắt của Lý Tấn mà thôi.
Dù sau bao nhiêu năm nay, Lý Tấn
không giỏi về mọi mặt nhưng mấy
cái trò lừa gạt này ông ta giỏi hơn ai
hết.
Quan trọng hơn là người Viên Điền
Hồng cho Viên Lịch Hành dẫn đi
không phải là vệ sĩ bình thường.
Mà là đội Hắc Phong.
Là đội ngũ hàng đầu của gia tộc
Viên Thị.
Nói gì đến đại tông sư, cho dù có là
Vương đến thì cũng phải để lại một
lớp da.
Lúc Viên Lịch Hành dẫn người đến
Phan Gia Viên tụ hội với Ngô Lương.
Ngô Lương nói cho Viên Lịch Hành:
"Lý Phong và ông chủ sạp hàng đồ
cổ vừa mới rời đi rồi".
Viên Lịch Hành nhếch mày hỏi:
"Bọn họ đi đâu?"
Ngô Lương cúi đầu khom lưng trước
mặt Viên Lịch Hành, chỉ thiếu điều
vẫy đuôi nữa thôi.
"Vừa nãy tôi phái người đứng cạnh
nghe lén bọn họ nói chuyện".
"Lý Phong không biết cái hay của
bình sứ".
"Mà ngược lại tìm đến chỗ bán để
hỏi về nguồn gốc cái bình".
"Hắn cho Vương Đại Khánh mười
nghìn tệ".
"Vương Đại Khánh liền dẫn hắn đi
rồi".
"Nếu tôi đoán không sai, chắc
Vương Đại Khánh dẫn hắn đến quê
cũ của ông ta, núi Tướng Quân".
Viên Lịch Hành kéo áo Ngô Lương,
bọn họ lên xe nhanh chóng rời đi.
Trên xe, Viên Lịch Hành hỏi Ngô
Lương: "Núi Tướng Quân là nơi
nào?"
Ngô Lương nói: "Trước kia núi
Tướng Quân có một cái tên khác,
gọi là Tam Lí Câu".
"Mấy chục năm trước ở đấy phát
hiện được một ngôi mộ tướng
quân".
"Nghe nói là cổ mộ của một đại
tướng quân từ thời Tây Tấn".
"Sau đó lại tìm được một hai ngôi
mộ ở mảnh đất đó".
"Ở đó từng dấy nên cơn sốt khảo
cổ".
"Người dân xung quanh đó tìm
được một số đồ sành sứ đều mang
đến Phan Gia Viên chỗ chúng tôi
bán".
"Vương Đại Khánh mấy năm nay
toàn dựa vào tên tuổi của núi
Tướng Quân để kiếm sống".
Thực ra mấy thứ ông ta bán đều là
hàng thứ phẩm, không đáng nhắc
tới.
Nghe xong Ngô Lương nói, vẻ mặt
Viên Lịch Hành nghiền ngẫm.
Anh ta lập tức rút điện thoại gọi cho
Viên Điền Hồng.
"Bác à, cháu phát hiện một chuyện
rất thú vị".
Ở đầu dây bên kia, Viên Điền Hồng
đang nhàn nhã ngồi trong nhà.
Ông ta vừa mới nói chuyện điện
thoại với gia tộc Muto.
Sau khi tộc trưởng gia tộc Muto biết
chuyện thì giận tím mặt.
Ông ta đã lệnh cho cao thủ hàng
đầu của gia tộc Muto dẫn theo đám
người tinh anh, ngồi máy bay đến
thủ đô rồi.
Sáng mai là bọn họ đến nơi.
Sáng mai chính là ngày tận thế của
gia tộc Lý Thị.
"Ừ, nói nghe xem nào".
Giờ tâm trạng Viên Điền Hồng đang
rất tốt, ông ta có rất nhiều thời gian
nghe kế hoạch của cháu mình.
Viên Lịch Hành nói với ông ta
chuyện Lý Phong và Vương Đại
Khánh đi đến núi Tướng Quân.
Sau đó anh ta nói với Viên Điền
Hồng: "Bác à, giờ cháu có hai cách
để giải quyết chuyện này".
"Cách thứ nhất là cháu làm theo lời
bác, dẫn theo đội Hắc Phong đi giết
chết Lý Phong và Hứa Mộc Tình,
mang bình sứ về".
"Cách thứ hai là đi theo Lý Phong
xem hắn định giở trò gì?"
"Dù sao thì giờ chúng ta cũng buộc
dây vào cổ hắn rồi".
"Cho dù thằng chó Lý Phong chạy
đến đâu thì chúng ta cũng có thể
tóm được hắn".
Viên Điền Hồng suy nghĩ rồi nói:
"Tìm cái bình này cũng là nhiệm vụ
năm đó bên trên giao cho bác".
"Chẳng qua đã bao nhiêu năm như
thế, chỉ sợ bọn họ cũng quên mất
chuyện này rồi".
"Cháu nói không sai, vậy cháu dẫn
theo đội Hắc Phong đi theo sau".
"Cái bình chắc chắn có bí mật, nói
không chừng Lý Phong sẽ mang
đến lợi ích mới cho gia tộc chúng ta
cũng nên".
Viên Điền Hồng rất tin tưởng Viên
Lịch Hành.
Ông ta rất hiểu năng lực của Viên
Lịch Hành.
Ông ta biết với trí thông minh và
thủ đoạn của Viên Lịch Hành thì dư
sức đối phó với Lý Phong.
Giờ Lý Phong giống như Viên Lịch
Hành nói, chỉ là con chó bị xích cổ.
Viên Điền Hồng là chủ nhân của nó.
Giờ là lúc dắt chó đi dạo.
Có lẽ con chó này có thể mang đến
cho gia tộc của bọn họ một thứ gì
đó mới mẻ.
Sau khi Viên Lịch Hành được ông ta
đồng ý, xe anh ta đã bám sát sau
chiếc xe trắng của Lý Phong.
Núi Tướng Quân cách thủ đô ba
tiếng đồng hồ lái xe.
Lúc đến núi Tướng Quân thì sắp là
buổi trưa rồi.
Núi Tướng Quân này không có gì
đặc biệt, giống như nông thôn vậy.
Lý Phong làm theo lời Vương Đại
Khánh, dừng xe ở đầu làng.
Vương Đại Khánh nhìn liếc qua ánh
mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu.
Sau đó híp mắt nói với Lý Phong:
"Lúc này dương khí mạnh nhất, vừa
hay để chúng ta vào núi Tướng
Quân".
Lý Phong và Hứa Mộc Tình theo
chân Vương Đại Khánh.
Vương Đại Khánh vừa đi vừa nói với
Lý Phong.
"Dáng người cậu cao ráo, cơ thể rắn
chắc".
"Cho dù vào trong núi có nguy hiểm
cũng không sợ".
"Nhưng cô gái bên cạnh thì gầy
quá, cậu phải để ý cô bé đấy".