Trong chớp mắt, Lý Phong vụt qua
trước mặt Viên Lịch Hành.
Hai tên cao thủ cấp vương còn chưa
kịp phản ứng.
“Bốp!”
Ngay sau đó tiếng lanh lảnh vang
lên.
Lý Phong tát mạnh vào mặt Viên
Lịch Hành.
Cái tát này của Lý Phong nhắm rất
chuẩn.
Người Viên Lịch Hành không bị xiêu
vẹo, nhưng trong chớp mắt, răng
trong miệng anh ta bị lung lay.
Cái tát này khiến cho tất cả răng
trong mồm Viên Lịch Hành bay hết
ra ngoài.
Mắt chữ O mồm chữ A!
Tất cả người trong đội Hắc Phong
đều ngơ ngác nhìn Lý Phong.
Lúc này, họ đều sững sỡ!
Bởi vì vừa nãy, tốc độ của Lý Phong
nhanh đến mức họ không kịp phản
ứng.
Đây là tốc độ của gì thế?
Không ai trong số họ có khả năng
làm được như Lý Phong.
Hơn nữa, Lý Phong tát Viên Lịch
Hành rất vang, lực rất chuẩn.
Có mỗi việc này thôi họ cũng không
làm được.
“Bảo vệ cậu chủ”.
“Muốn chết!”
Đội trưởng đội Hắc Phong và một
người đàn ông khác.
Cuối cùng sau khi Viên Lịch Hành bị
tát cũng đã có phản ứng.
Họ hét lên ầm ĩ.
Sau đó liền như hai con hổ hung
dữ.
Nhe nanh giơ vuốt phi về phía Lý
Phong.
Hai cao thủ cấp vương của đội Hắc
Phong ra tay cùng một lúc.
Họ nhanh như chớp, ra đòn sắc
bén.
Thấy Lý Phong như sắp bị bọn họ
đánh cho tơi tả.
Nhưng vào thời khắc hai bọn họ lao
về phía Lý Phong, bỗng nhiên dừng
lại!
Tay bọn họ đã giơ lên sẵn sàng, thế
nhưng không biết vì sao lại không
ra tay.
Viên Lực Hành ôm lấy miệng chảy
đầy máu.
Lùi về sau mấy bước, hắn nhìn hai
tên cao thủ đứng bất động ở đó,
không hề nhúc nhích.
Ngay lập tức hét thật to.
“Hai người còn ngây ra đó làm gì
hả?”
“Giết nó cho tôi, giết nó cho tôi, a a
a a!”
Tiếng hét giận dữ của Viên Lực
Hành vang khắp ngôi mộ.
Thế nhưng hai cao thủ cấp vương
kia vẫn đứng im như cũ, không hề
động đậy.
Họ bất động đứng đó.
Lúc này, Lý Phong hành động.
Lý Phong đi từng bước từng bước
về phía Viên Lịch Hành.
Khi Lý Phong đi đến bước thứ ba,
thân hình hai cao thủ của đội Hắc
Phong đột nhiên rung lên dữ dội.
Ngay sau đó, quần áo trên lưng họ
đột nhiên rách toác, vô số tia máu
bắn ra tung tóe!
Trong con mắt kinh hãi bàng hoàng
của mọi người.
Bọn họ cứ như thế ngã nhào xuống
đất.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không chỉ Viên Lịch Hành mà tất cả
người của đội Hắc Phong đều đang
trố mắt đứng nhìn.
Bởi vì ở khoảng cách gần như vậy,
bọn họ lại không biết vừa xảy ra
chuyện gì?
Nhanh quá!
Thực sự là quá nhanh!
Nhanh đến mức mắt thường không
thể nhận ra chuyện gì vừa xảy ra!
Lúc này một người của đội Hắc
Phong hét lên: “Bảo vệ cậu chủ!”
Lập tức lại có hai người khác phi về
phía Lý Phong.
“Bịch!”
“Bịch!”
Hai cao thủ của đội Hắc Phong
giống như quả bóng da, sau khi bị
đá thì bay ngược trở lại.
Cả người bọn họ va mạnh vào bức
tường cách đó không xa.
Bọn họ giống như cái đinh, ghim
trực tiếp trên tường, muốn gỡ cũng
không gỡ ra được.
Lý Phong nhìn Viên Lịch Hành, sắc
mặt bình thản: “Vốn dĩ hôm nay
anh có thể sống xót rời khỏi đây”.
“Bởi vì trước giờ tôi không bao giờ
ra tay trước mặt vợ tôi”.
“Chỉ tiếc là, gien của gia tộc họ Viên
các người quá kém”.
“Tất cả các người trên dưới đều có
một cái miệng thối”.
“Chẳng lẽ người lớn trong gia tộc họ
Viên khi sinh các người ra, không
dạy cho các người biết làm người
thì nên nói năng cư xử thế nào à?”
“Đến cái cơ bản trong giao tiếp anh
còn không biết à?”
Viên Lịch Hành run rẩy!
Cả người anh ta đang run lên bần
bật!
Anh ta trợn tròn mắt.
Mắt anh ta tràn ngập sự hoài nghi
không nói thành lời được. “Không
thể như thế được! Không thể!”
“Chắc chắn đây chỉ là mơ thôi!”
“Mày chỉ là đồ vô dụng bị gia tộc
ruồng bỏ, sao có thể có sức mạnh
vô biên như vậy được?”
Cho dù là tận mắt chứng kiến,
nhưng từ nhỏ Viên Lịch Hành đã là
con cưng, anh ta không dám tin
những gì mà mình vừa nhìn thấy.
Từ trước đến giờ, thằng con trai vô
dụng của gia tộc Lý Thị đều bị đám
công tử nhà giàu ở thủ đô chê cười
khinh bỉ.
Nhưng bây giờ lại bị Lý Phong xem
thường, lại bị anh tát hết lần này
đến lần khác.
Thậm chỉ còn uy hiếp tình mạng.
Lúc này, cậu ấmViên Lịch Hành, trụ
cột tương lại của gia tộc họ Viên
đưa ra một quyết định vô cùng
quyết đoán.
Quay đầu bỏ chạy!
Vừa chạy vừa hét lên ầm ĩ.
“Mau bảo vệ tao, mau bảo vệ tao!”
Đồng thời đội Hắc Phong liền tấn
công Lý Phong từ nhiều phía.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Lần lượt từng người một của đội
Hắc Phong bị đánh bay tứ túng.
Người bọn chúng đập mạnh vào
tường.
Có người đập đầu vào tường.
Có người bay xuyên qua tường
không nhìn thấy đâu nữa.
Lý Phong ra tay mạnh hơn những
lần trước!
“Mày đừng có lại gần tao, đừng có
qua đây!”
“Tao là người thừa kế tương lai của
gia tộc họ Viên, mày dám động đến
tao, cả gia tộc tao sẽ không tha cho
mày”.
Viên Lịch Hành vừa hét lớn vừa
chạy về phía cửa ra vào.
Lúc bỏ chạy, do không thông thuộc
địa hình nên đã chạy lạc đường.
Lúc anh ta vào là đi con đường bên
trái.
Nhưng bây giờ Viên Lịch Hành lại
chạy ra bằng đường bên phải.
Lý Phong luôn theo sát phía sau
Viên Lịch Hành, dáng vẻ thờ ở
không đếm xỉa tới.
Cứ chạy mãi chạy mãi, phía trước
bỗng vọng lại tiếng hét thảm thiết
của Viên Lịch Hành.
Lúc này Lý Phong đi qua một lối đi
nhỏ, đứng ở lối giữa hành lang nhìn
thấy Viên Lịch Hành cách đó không
xa, anh ta đã bị ghim trên tường
rồi.
Toàn thân anh ta không ngừng run
lên.
Có một cây thương dài đã rỉ đâm
xuyên bụng Viên Lịch Hành, ghim
cả người anh ta lên tường.
Hơn nữa hai bên Viên Lịch Hành
cũng có hai thi thể người chết.
Chỉ là những thi thể này đã hóa
thành xương trắng mất rồi.
Viên Lịch Hành đi sai đường rồi.
Lúc đi vào, vì đi theo Lý Phong nên
con đường hắn đi là đường sống.
Nhưng bay giờ, Viên Lịch Hành đi
con đường này, là đường xuống
suối vàng.
Cả người Viên Lịch Hành đang run
lên, hắn đưa tay ra nắm lấy cây
thương, rút cây thương từ bụng ra.
Tiếp théo, Viên Lịch Hành ôm bụng
chầm chậm đứng dậy.
Khóe miệng chảy máu.
Hắn nhìn Lý Phong chằm chằm
bằng con mắt oán hận thù hằn.
“Lý Phong, tao sẽ không tha cho
mày!”
“Tao tuyệt đối không tha cho mày!”
“Chỉ cần Viên Lịch Hành không chết,
gia tộc Lý Thị chúng mày nhất định
sẽ bị diệt vong!
Nói xong, Viên Lịch Hành ôm bụng
bị thương quay người cắm đầu bỏ
chạy.
Lý Phong nhìn theo bóng Viên Lịch
Hành, chầm chậm chỉ hai ngón tay.
“Phụt!”
Chỉ nghe tiếng vang lanh lảnh.
Lúc Viên Lịch Hành xông vào hành
lang, Lúc anh ta vừa nhìn thấý ánh
sáng bên ngoài.
Hai bên trái phải của hành lang đột
nhiên bắn ra mấy chục mũi tên làm
từ gang thép sắc nhọn.
Găm trực tiếp lên người Viên Lịch
Hành giống như gai nhím.
Lý Phong bình thản nói một tiếng.
“Trò chơi chính thức bắt đầu rồi”.
“Năm đó, mấy người đối xử với anh
trai tôi như thế nào”.
“Tiếp theo, tôi sẽ trả lại gấp mười
lần”.
Trong hành lang, tiếng Lý Phong
ngày càng vang xa.
Trong khung cảnh u ám này, giọng
nói của anh lạnh tựa băng tuyết
mùa đông.
Sắc bén!
Vô tình!