nhận
Bởi vì trong suy nghĩ của Lý Thiên
Kiêu, cả cái đất thủ đô này khó mà
tìm được người có thể đánh ngang
tay với cao thủ cấp cao bên cạnh bà
ta.
Trong khi đó bên cạnh tên cao thủ
này còn có một đám người giúp sức
nữa.
Từ khi nào những người này bị
đánh ra nông nỗi này?
Tại sao là chủ nhân của bọn họ mà
bà ta không cảm nhận được chút
gì?
Lúc này Vương Tiểu Thất cười hì hì
bước đến.
Cậu ta nở nụ cười xấu xa nhìn Tần
Vạn Hào và Lý Thiên Kiêu.
"Đồ tôi đã đưa đến rồi".
"Mời ông bà kiểm tra và nhận
hàng".
Tần Vạn Hào giận dữ chỉ tay vào
Vương Tiểu Thất nói: "Thằng ranh
này là ai?"
"Thế mà dám ra tay với người của
Tần Vạn Hào tao, mày có biết ai
đứng sau chống lưng cho tao
không?"
Vương Tiểu Thất nhún vai.
"Ngại quá, tôi cũng chỉ là đàn em
thôi, có chuyện gì ông nói với đại ca
của tôi đi".
Nói xong, cậu ta và những đội viên
bên cạnh đứng sững ở đó như trời
trồng.
Lúc này, vẻ mặt mọi người bất giác
hiện lên sự sùng bái vô hạn và kính
trọng.
"Cộp".
"Cộp".
Ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân
vọng đến.
Tên cao thủ cấp cao bảo vệ Lý
Thiên Kiêu đang nằm sõng soài trên
đất, lúc nghe thấy tiếng bước chân,
vẻ mặt liền trở nên cực kì phức tạp.
Kinh hoàng!
Hoảng hốt!
Sợ hãi!
Giống như đây là tiếng bước chân
của thần chết đến từ địa ngục vậy.
Vương Tiểu Thất lập tức hô lên:
"Chào mừng đại ca".
Tiếng hô của Vương Tiểu Thất khiến
Lý Phong giống như một đại ca
trong thế giới ngầm vậy.
Làm Tần Vạn Hào và Lý Thiên Kiêu
cũng thót tim.
Sau đó bọn họ nhìn thấy một người
đàn ông ăn mặc bình thường đang
từ cửa bước vào.
Vừa thấy Lý Phong, Tần Vạn Hào đã
cảm thấy rất quen.
Nhưng ông ta nghĩ kỹ cũng không
nhớ ra Lý Phong giống ai.
Lý Phong ngày càng đến gần.
Lúc anh đứng cạnh "đặc sản Ninh
Châu", Vương Tiểu Thất lập tức lấy
một cái ghế để sau lưng anh.
Lý Phong ung dung ngồi xuống, vẻ
mặt thờ ơ nhìn những người trước
mặt.
Từ trước đến nay, Lý Phong chỉ coi
những người trước mắt là một đám
tạp nham mà thôi.
Anh chưa bao giờ chủ động ra tay.
Vì đang đợi những con cá này tự
cắn câu.
Sau đó nhanh gọn lẹ giải quyết
chúng.
Lần này, hiếm khi Lý Phong chủ
động ra tay giải quyết.
Từ sau khi Lý Phong bước lên đỉnh
cao ở Hồng Hải, chẳng có mấy việc
khiến anh phải chủ động ra tay cả.
Người khiến Lý Phong ra tay, cho
dù có chết trong tay anh cũng được
coi là vinh quang.
Tần Vạn Hào nhìn chằm chằm vào
Lý Phong.
Ông ta thấy Lý Phong chả có gì
khác người thường cả.
Nhưng không hiểu sao ông ta luôn
cảm nhận được khí chất rất lạ trên
người anh.
Mà ông ta càng nhìn anh lại càng
thấy quen mắt.
Ông ta muốn nói ra tên người này
mà lại không nói nên lời.
"Lý Mộc!"
Lý Thiên Kiêu đột nhiên hét lên.
"Không thể nào, không phải cậu
chết rồi sao?"
Sau khi Lý Thiên Kiêu hét lên thì
cẩn thận nhìn Lý Phong.
Bà ta đột nhiên lắc đầu.
"Không phải, cậu không phải Lý
Mộc".
"Chỉ là hơi giống cậu ta mà thôi".
Vẻ mặt Lý Phong dửng dưng nhìn
Lý Thiên Kiêu.
Sau đó, anh búng tay một cái.
Vương Tiểu Thất đứng cạnh lập tức
lôi ra một tờ giấy.
Đọc theo những gì đã viết trên đó.
"Lý Thiên Kiêu - cô sáu của nhà họ
Lý ở Trường An".
"Từ nhỏ đã kiêu căng ngạo mạn".
"Tuy là trước mặt người khác lúc
nào cũng tự nhận mình là con vợ
cả, nhưng thực ra phía sau có ẩn
tình khác".
Nghe Vương Tiểu Thất nói thế, Lý
Thiên Kiêu giãy nảy lên.
Bà ta giận dữ quát Vương Tiểu
Thất: "Cậu nói gì?"
"Có giỏi thì nói lại lần nữa".
Vương Tiểu Thất vẻ mặt bất lực
nhìn Lý Thiên Kiêu.
"Bác gái này, đừng có kích động thế
được không?"
"Tôi chỉ đọc theo những gì trên giấy
viết mà thôi".
Tiếng hô 'bác gái' của Vương Tiểu
Thất làm cho khóe mắt Lý Thiên
Kiêu giật giật vì tức giận.
Tuổi này của bà ta gọi bác gái là
đúng.
Nhưng từ trước đến nay có ai gặp
bà ta mà không lễ phép chào một
tiếng cô sáu đâu.
Cho dù lấy Tần Vạn Hào rồi cũng
thế.
Nhưng thực ra bà ta thích được gọi
là cô sáu hơn, vì nghe thế bà ta
cảm thấy mình còn trẻ.
Tần Vạn Hào vội giữ lấy Lý Thiên
Kiêu, lắc đầu với bà ấy nói nhỏ.
"Đừng vội kích động, những người
này không dễ chọc đâu".
"Người của chúng ta bây giờ không
đấu lại bọn chúng, đợi bọn chúng đi
rồi chúng ta lập tức gọi chi viện".
Vương Tiểu Thất đọc tiếp.
Bởi vì chưa học hết cấp hai nên có
rất nhiều chữ cậu ta không biết đọc.
Lúc cậu ta ngập ngừng, Lý Phong
ngồi cạnh lập tức nói chêm vào.
Tất cả mọi chuyện ghi trên giấy đều
là do Raven sau khi điều tra thì viết
ra.
Mỗi một chuyện đều hằn sâu trong
lòng Tần Vạn Hào và Lý Thiên Kiêu.
Tất cả những chuyện xấu bọn họ
làm đều đã viết rõ trên giấy.
Khi Vương Tiểu Thất đọc xong, Tần
Vạn Hào đã nắm chặt tay.
Ông ta nén giận, ánh mắt sáng rực
nhìn chằm chằm Lý Phong.
"Người phía sau cậu là ai?"
"Rốt cuộc hắn muốn gì?"
Lý Phong nhìn Tần Gia Chính co rúc
trên sô pha, cười nói.
"Đừng có chuyện bé xé ra to như
thế. Lần này chỉ đơn giản là trả thù
mà thôi".
"Tối qua em vợ tôi đang hát trong
quán karaoke, con trai ông bỗng
nhiên hùng hổ dẫn một đám người
vào đánh cậu ấy".
"Tôi cũng chỉ đến đòi lại công bằng
cho cậu em vợ mà thôi".
Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào liếc
nhìn nhau, ánh mắt bọn họ không
tin
Đòi công bằng cái gì chứ?
Làm gì có ai đòi lại công bằng cho
em vợ mà giết đến tận cửa thế này.
Lại còn ra tay đánh mười cao thủ
thành tàn phế.
Vậy thì cũng ghê gớm quá.
"Hai người thấy đấy, trên giấy cũng
viết rõ ràng như thế".
"Cả nhà ba người làm nhiều chuyện
xấu xa như thế, cũng đến lúc những
người bị bắt nạt đến đòi công bằng
rồi".
"Đòi công bằng?"
Lý Thiên Kiêu bỗng lạnh lùng cười.
"Cậu tưởng cậu đánh đám chó nhà
tôi nuôi thành tàn phế thì có thể ra
oai trước mắt tôi à?"
"Tôi là cô sáu nhà họ Lý ở Trường
An đấy, nếu cậu dám động đến một
sợi tóc của tôi, người nhà tôi sẽ
không tha cho cậu đâu".
Lúc này Lý Phong từ từ đứng lên.
Ngay khi anh vừa đứng thẳng
người, trên vai hai người Lý Thiên
Kiêu và Tần Vạn Hào bỗng bị đè
nặng xuống giống như có hai người
đang dùng sức ấn vai của bọn họ
xuống vậy.
Khiến bọn họ phải khụy gối xuống
Cả người run rẩy.
"Bác gái, bà phải biết là hôm nay tôi
đến không phải để bàn bạc với hai
người mà là để thông báo".
Vừa nói, khóe miệng Lý Phong vừa
nhếch lên.
Nụ cười của anh nhìn có vẻ rất bình
thường.
Nhưng lại khiến Lý Thiên Kiêu và
Tần Vạn Hào không thể thở được.
Sức ép đè lên người bọn họ ngày
càng mạnh.