người
Gần ngôi miếu lưng chừng sườn
núi, những ngôi nhà nhìn thấy bên
đường ngày càng đổ nát.
Nhiều ngôi nhà trong số này đã bị
sập.
Trong nhiều ngôi nhà đổ nát còn có
thể nhìn thấy quan tài.
Nhưng điều kỳ lạ là ngay cả khi
những ngôi nhà này trong tình
trạng đổ nát, những chiếc quan tài
trông vẫn nguyên vẹn!
Hơn nữa, nhà nào cũng thế này.
"Anh rể, anh rể, nhìn cái nhà kia
kìa!"
Gần lưng chừng núi, một ngôi nhà
bị hư hỏng nặng cách đường không
xa đã thu hút sự chú ý của Hứa Hạo
Nhiên.
Lý Phong quay đầu nhìn sang, phát
hiện căn nhà đã sập hoàn toàn, chỉ
còn lại một nửa bức tường.
Nhưng giữa bức tường và đống ngói
vỡ, lại có một chiếc quan tài!
Hơn nữa chiếc quan tài này còn mới
tinh, giống với chiếc quan tài được
đặt trong nhà thợ mộc ở lối vào
làng.
"Anh rể, làng này cảm giác thực kỳ
quái!"
"Nhà của bọn họ sao lại ở trong tình
trạng hoang tàn như vậy, rồi sao lại
có quan tài bên trong?"
"Điều này rõ ràng thật khó hiểu".
Khi nghe Hứa Hạo Nhiên nói câu
này, trên mặt Lý Phong đột nhiên
nở một nụ cười.
Khi nhìn thấy Lý Phong nở nụ cười
này, Hứa Hạo Nhiên theo bản năng
cảm thấy nổi da gà.
Sau đó, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên
cảm thấy cổ áo sau của mình bị
người khác nhấc lên.
Chân cậu ta cũng rời khỏi mặt đất.
Hứa Hạo Nhiên khua tay múa chân
la to: "Anh rể, anh làm gì vậy anh
rể?"
"Không phải em tò mò, tại sao
trong nhà bọn họ lại phải đặt một
cái quan tài sao?"
"Đi, chúng ta vào xem một chút đi".
"Rồi cho em cảm nhận cảm giác
ngủ trong quan tài như nào luôn".
Nói xong, Lý Phong trực tiếp đi về
phía căn nhà đổ nát trước mặt.
"Anh rể, em nói đùa thôi mà!"
"Em chỉ nói thôi mà không cần vào
xem đâu!"
Trong khi nói chuyện, Lý Phong đã
đưa Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh
cái quan tài.
Không nói gì, Lý Phong lập tức vươn
tay về hướng quan tài.
Khoảnh khắc Lý Phong mở quan tài
ra, Hứa Hạo Nhiên sợ hãi hét lên.
"Kêu to thế làm gì?"
Lý Phong hỏi.
"Có người!"
"Anh rể, có một cái xác trong quan
tài này!"
Khi Hứa Hạo Nhiên vừa nói, vừa
dùng tay che mắt mình lại.
Hứa Mộc Tình cũng đã bước tới.
Cô can đảm liếc nhìn vào quan tài,
rồi tức giận nói.
"Em mở to mắt mà nhìn kĩ hơn đi".
Hứa Hạo Nhiên từ từ di chuyển bàn
tay đang che mắt mình.
Khi nhìn rõ thứ bên trong quan tài,
cậu ta không khỏi thở phào nhẹ
nhõm.
Bởi vì thứ được đặt bên trong không
phải là một cái xác, mà là một hình
nộm.
Hình nộm này chỉ được làm bằng
vải, trông khá thô.
Tuy nhiên, đột nhiên nhìn thấy thì
ai cũng sẽ sợ.
Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên:
"Có muốn nằm xuống cảm nhận tí
không?"
Hứa Hạo Nhiên sợ hãi, vội xua tay:
"Không, không, không cần đâu,
chúng ta đi thôi, nhanh đi giải quyết
chuyện quan trọng nào".
Lúc này, Lý Phong mới buông Hứa
Hạo Nhiên ra, đi về phía Edek với
Hứa Mộc Tình.
Khi Lý Phong đi được một đoạn,
anh không khỏi dừng lại, hơi
nghiêng đầu.
Sao thế?
Hứa Mộc Tình hỏi.
“Không có gì”, Lý Phong cười nhạt
một tiếng.
Chẳng mấy chốc, ngôi miếu được
mọi người truyền tai nhau đã ở
ngay trước mắt.
"Anh rể, anh cho rằng ngôi miếu
này thật sự làm bằng xương của
rồng sao? Trên đời này làm gì có
rồng?"
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa dứt
lời, Edek liền cười nói: "Ngôi miếu
này đúng là được làm bằng xương
của rồng đấy".
Hứa Hạo Nhiên há hốc miệng: "Có
thể sao? Thật sự là có rồng sao!"
"Đương nhiên không có loại rồng
bay trên trời như Hoa Hạ".
"Tuy nhiên, có rất nhiều loại khủng
long trên hành tinh của chúng ta
hàng trăm triệu năm trước".
Lúc Edek nói điều này, mọi người
mới phản ứng kịp.
Hứa Hạo Nhiên thậm chí còn bô bô
nói: "Wow, vậy thì ngôi miếu này xa
xỉ thật đấy".
"Xây cả một ngôi miếu từ xương
khủng long cơ đấy!"
Ngôi miếu này trông không khác gì
một ngôi miếu bình thường.
Bức tường dài khoảng hai ba thước,
bề mặt được quét một lớp sơn màu
vàng.
Có một cái ghế ở lối vào của ngôi
miếu.
Có một ông già với mái tóc bạc
trắng đang cuộn tròn ngồi trên ghế.
Đôi mắt vô hồn, ánh mắt đờ đẫn
nhìn về phía trước.
Là người dẫn đường lần này, Lý
Đông Đông cũng là người bản xứ.
Cô ấy dẫn đầu đi lên rồi dùng ngôn
ngữ địa phương hỏi ông già một vài
câu.
Răng của ông già đã rụng hết,
giọng nói của ông ấy hơi ngọng.
Sau khi trò chuyện, Lý Đông Đông
nói với đám người Lý Phong.
“Ông ấy nói muốn vào miếu thì phải
mua hương”.
Lý Phong gật đầu trả tiền.
Mọi người bước vào miếu với một
nén nhang trên tay.
Cùng lúc đó, trong khu rừng cạnh
làng Song Ngư.
Đám người Tần Vạn Hào đang nhìn
chằm chằm vào ngôi miếu như
những con sói chờ đợi con mồi.
Có một tên đàn ông tóc vàng đứng
bên cạnh Tần Vạn Hào, đó là
Mallory.
Hai người này sáng nay đã gặp mặt
và đã lên một số kế hoạch.
Mấu chốt là bám đuôi Edek rồi đợi
để ăn sẵn.
Bởi vì họ đều biết rằng chỉ có Edek
mới có thể tìm thấy kho báu đó.
Bọn họ chỉ cần bám sát từng bước
là có thể tìm ra nơi cất giấu bảo vật.
Khi đó, liền qua cầu rút ván, giết
người cướp của!
Trên thực tế, không phải chỉ có
Mallory là người đã lên kế hoạch
giết Tần Vạn Hào.
Ngay cả Tần Vạn Hào trong lòng
cũng có một ý nghĩ.
Khi đã thực sự nhìn thấy kho báu,
ông ta cũng sẽ tiễn đám Mallory
xuống địa ngục!
Sau khi Lý Phong cùng đoàn người
tiến vào trong miếu cũng đã hơn
một giờ. Các bạn nhớ đọc truyện
nguyên tác trên ReadMe và
FindNovel để ủng hộ tác giả/dịch
giả nhé!
Chờ mãi, đợi mãi, Tần Vạn Hào dần
mất hết kiên nhẫn.
"Làm sao vậy? Những người này
vào lâu như vậy, tại sao không có
người nào đi ra?"
"Chẳng lẽ bọn chúng đều đã ngủ
trong đó rồi à?"
Tần Trọng đang đứng bên cạnh Tần
Vạn Hào lập tức nói: "Ông chủ, giờ
tôi dẫn người vào xem xét một
chút".
Tần Vạn Hào hơi đảo mắt, sau đó
cười nói với Mallory bên cạnh.
"Cậu Mallory, thuộc hạ của tôi năng
lực có hạn".
"Tốt nhất chỉ để chạy mấy việc lặt
vặt thôi".
"Để không để lộ tung tích của
chúng ta, tôi đề nghị cậu phái một
vị cao thủ đi xem xét một chút xem
sao".
"Như vậy, sẽ không bị phát hiện".
Mallory nhướng mày và mỉm cười
gật đầu: "Được".
"Tony, cậu đi xem xét xem sao, cẩn
thận đừng để bọn họ phát hiện ra".
Lúc này, một người đàn ông da
vàng, tóc đen bước ra khỏi đám
người.
Tony này đến từ Siam.
Cậu ta lớn lên trong những khu
rừng rậm.
Sau khi nhận được lệnh của Mallory,
cậu ta nhanh chóng lao xuống như
một con khỉ.
Chỉ trong nháy mắt, đã từ sườn núi
xuống bụi cây cạnh miếu.
Tony nhanh chóng trèo lên một cái
cây bên ngoài bức tường của ngôi
miếu.
Sau khi cậu ta lẫn vào đám cây rậm
rạp, cho dù Tần Vạn Hào có cầm
kính viễn vọng trong tay cũng
không thể nhìn thấy cậu ta.
Mallory ở bên cạnh thấy nhìn Tần
Vạn Hào lo lắng như vậy, liền cười
nói: "Ông Tần, đừng lo lắng, những
người dưới trướng tôi đều là cao
thủ".
"Họ có khả năng vượt trội hơn
những người bình thường trong mọi
lĩnh vực".
"Lần này ông cứ yên tâm theo
chúng tôi kiếm tiền đi".