Bên trong ga tàu điện ngầm cũng bị nước biển tràn vào.
Hầu hết mọi người đã mất mạng trong cuộc càn quét của biển cả.
Nhưng vẫn có một số người sống sót, tất cả đều co ro trong góc, run lẩy bẩy.
Sự xuất hiện đột ngột của Lý Phong đã đồng loạt khơi dậy sự chú ý của họ.
Lúc này Lý Phong mới liếc nhìn xung quanh.
Môi trường xung quanh không hoàn toàn tối hẳn.
Mặc dù hầu hết các đèn ở đây đã bị hư hỏng.
Nhưng đèn khẩn cấp vẫn đang bật.
Cảnh tượng hiện ra dưới ánh đèn là một đám trông rất lạnh lẽo.
Mà trong tầm mắt của anh, đám đó không phải đám người bị thương mà là một đám xác chết lạnh ngắt.
May mắn thay, Lý Phong không nhìn thấy Cố Ngôn Hi ở đây.
Lý Phong đang định lên tiếng thì lúc này cậu thanh niên kia đã chui vào.
Bên cạnh anh ta là vài người khác.
Những người này đều nhìn Lý Phong bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Lý Phong nói với bọn họ: "Đừng đứng ngẩn ra đó, bất cứ lúc nào nơi này cũng có thể đổ sụp xuống đấy".
"Mọi người hỗ trợ nhau rời đi, nhanh lên!"
Dưới sự thúc giục của Lý Phong, nhóm thanh niên nhanh chóng tiến đến giúp những người bị thương rời đi.
Lúc này, Lý Phong phát hiện trong góc có một người mặc đồ đỏ.
Theo Phương Văn Văn, khi Cố Ngôn Hi bị bắt đi hôm nay, cô ấy cũng mặc một chiếc váy màu đỏ.
Không nói gì, Lý Phong lao về phía người kia ngay lập tức.
Nhưng khi Lý Phong đến gần, anh nhận ra người này không phải là Cố Ngôn Hi.
Lý Phong gọi người đến dìu người phụ nữ đó rời.
Khi người phụ nữ được dìu đi, cô ấy nói với Lý Phong: "Anh đang tìm một người phụ nữ mặc áo đỏ, rất đẹp, đúng không?"
Mặc dù Cố Ngôn Hi đang tổ chức các buổi biểu diễn khắp nơi nhưng danh tiếng của cô ấy vẫn chưa đến mức được nhiều người biết đến.
Vì vậy, một số người vẫn chưa biết tên cô ấy.
Lý Phong gật đầu nói: "Cô có gặp cô ấy không? Cô ấy tên là Cố Ngôn Hi".
"Cô ấy bị người nhà họ Bao vây trong tàu điện ngầm".
"Về sau hình như trốn được khỏi tàu".
Người phụ nữ mặc đồ đỏ chỉ tay vào một khu vực bên tay phải và nói: "Đi về hướng đó".
"Có một lối đi khẩn cấp, nhưng nó đã bị cậu Bao đóng lại rồi".
"Sau đó, sóng thần ập vào ga".
"Hầu hết mọi người đã bị cuốn trôi vào thời điểm đó".
"Cho nên tôi không biết bây giờ cô ấy còn sống hay đã chết".
Trận sóng thần kéo đến dọc theo đường hầm tàu điện ngầm.
Từ mớ hỗn độn tại hiện trường, Lý Phong đã nhìn ra được tốc độ của dòng nước và hướng đi của nó.
Không nói gì, anh nhanh chóng nhảy lên đường ray tàu điện ngầm.
Sau đó, theo hướng của trận lũ trước, nhanh chóng tìm kiếm.
Lý Phong vừa đi, vừa cẩn thận quan sát xung quanh.
Bây giờ không chỉ là tìm kiếm người mặc quần áo màu đỏ.
Rất có thể trong lúc bị lũ cuốn, quần áo của Cố Ngôn Hi sẽ bị hỏng, thậm chí là rơi ra.
Khi Lý Phong đang tìm kiếm Cố Ngôn Hi.
Vào lúc này, Cố Ngôn Hi đang bị nhốt trong một không gian với một nhóm người.
Khi lối ra vừa đóng lại, Cố Ngôn Hi và một vài người nhanh chóng đi dọc theo đường ray.
Họ muốn đến trạm tiếp theo để thoát ra.
Nhưng khi đi được nửa đường thì cơn lũ ập đến.
Trận lũ lúc đó vô cùng khủng khiếp.
Trong tình huống như vậy, không tìm được chỗ trốn thì chỉ có chết!
May mắn thay, trong một góc, Cố Ngôn Hi đã tìm thấy một cánh cửa.
Đúng lúc nguy cấp, cô ấy mở cửa bước vào, cứu sống hơn chục người.
Tuy nhiên, do ảnh hưởng của trận lũ quá lớn.
Khiến phần trần phía trên cánh cửa này bị sập.
Bây giờ họ đang trong đống đổ nát.
Với thực lực của những người này, không có cách nào để di chuyển được.
Bây giờ họ chỉ có thể chờ đợi ở đây để được giải cứu.
Đây là một không gian hạn chế, ở đây, có thể thấy một đoàn tàu đã bị bỏ hoang hoàn toàn.
Bây giờ Cố Ngôn Hi đang ngồi ở cuối tàu, xung quanh là vài phụ nữ.
Ở phía bên kia, có mười người đàn ông đang đứng.
Những người đàn ông này có trẻ có già.
Cũng có một số ít có hình xăm trên cơ thể.
Người dẫn đầu là một người đàn ông trọc đầu.
Người đàn ông trọc đầu này có một hình xăm rồng lớn từ cổ đến lưng, trông rất dữ tợn và đáng sợ.
Người đàn ông trọc đầu ngay từ đầu đã nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn Hi.
Vừa nhìn chằm chằm Cố Ngôn Hi, ông ta vừa đưa tay xoa cằm, trên mặt luôn nở một nụ cười xấu xa.
Tình hình hiện tại là có sáu phụ nữ và một chục đàn ông trong không gian này.
Nếu những người đàn ông này có ý đồ xấu, Cố Ngôn Hi và nhóm phụ nữ này chắc chắn sẽ ăn đủ.
Vì vậy, dưới sự lãnh đạo của Cố Ngôn Hi, đám người đã tụ lại với nhau.
Đồng thời, Cố Ngôn Hi cầm chặt một thanh sắt đã cắt đứt trong tay.
Phần cuối của thanh sắt nhìn rất sắc.
Cố Ngôn Hi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trọc đầu một cách cảnh giác.
Người đàn ông đầu trọc đột nhiên cười nói.
"Đúng rồi! Tôi đột nhiên nhớ ra hình như cô là Cố Ngôn Hi, người rất nổi tiếng gần đây nhỉ".
Khi người đàn ông đầu trọc nói vậy, mấy người xung quanh lần lượt quay lại.
Một trong những thanh niên đột nhiên vỗ đùi.
"Đúng nhỉ. Thảo nào lúc nãy nhìn thấy quen quen. Đúng là đại minh tinh Cố Ngôn Hi rồi".
"Thật không ngờ, không ngờ lại bị kẹt ở chỗ này với chúng ta".
"Quả là may mắn cho chúng ta".
Những tên đàn ông không ngừng tiến lại gần.
Trong số sáu người phụ nữ, ngoại trừ Cố Ngôn Hi, năm người còn lại đều bị thương tích ít nhiều.
Trước mặt những người đàn ông này, họ không có cách nào để phản kháng cả.
Cố Ngôn Hi lúc này đang nắm chặt thanh sắt trong tay.
Cô ấy hướng đầu nhọn của nó vào những người đàn ông đang đến gần này.
Cố Ngôn Hi thấp giọng cảnh báo những người đàn ông.
"Đừng tới đây! Tôi nói cho các người biết, vào lúc này, để sống sót, tôi có thể làm ra bất cứ chuyện gì đấy".
"Nếu có ai đến gần, đừng trách tôi không khách khí".
"Hahahaha".
Gã trọc cười lớn.
"Tôi thực sự muốn biết, cô sẽ không khách khí với chúng tôi như nào đây!?"
Tên đàn ông đầu trọc từng bước đến gần, nụ cười trên mặt càng ngày càng hèn mọn.
"Nhắc mới nhớ, khi tôi nhìn thấy cô trên các áp phích trên TV, còn nghĩ cô cũng bình thường thôi".
"Nhưng sau khi nhìn thấy người thật, tôi phát hiện ra rằng khuôn mặt của cô không có ps".
"Còn đẹp hơn mấy bức ảnh chụp đó".
Một thanh niên với mái tóc màu vàng bên cạnh tên đàn ông trọc đầu cười toe toét nói.
"Không chỉ xinh đẹp, nhìn body cô ta xem, chị Chí Linh cũng không sánh bằng đâu".
Hai tên đàn ông càng cười càng hèn mọn.