Biển hoa!
Lúc này trước mắt các cô là một vùng hoa lớn.
Mà vùng hoa này bị rừng cây rậm rạp vây quanh bốn phía.
Diện tích của nó khoảng hai ba sân bóng.
Mà vùng hoa này không giống với hoa thường ngày được công nhân chăm sóc trong công viên ở thành phố.
Các loài hoa ở đây muôn màu muôn vẻ.
Trong không gian tràn ngập mùi thơm.
Cả ba người đều sững sờ bởi cảnh trước mắt.
Bởi vì hoa ở đây thật sự rất đẹp.
Bất kì cô gái nào cũng sẽ không nhịn được mà giơ tay sờ nó.
Sau đó vui sướng chạy nhảy ca múa ở đây.
Nhưng vì chuyện con thỏ lúc trước.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi bất giác quay đầu nhìn Trần Quả.
Hứa Mộc Tình hỏi cô ấy: "Chúng ta đi xuyên qua đây hay vòng sang bên cạnh đi?"
Trần Quả giơ tay chỉ về một vị trí khoảng mười mét ở phía trước nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú Hàng Xóm Là Chồng Em
2. Cổ Thiên Nga
3. Biến Thành Bé Thỏ LEGO
4. Kế Hoạch Yêu Nhau Khẩn Cấp
=====================================
"Chị nhìn ở kia có một mảnh hoa loa kèn”.
"Trên chiếc lá của đóa hoa loa kèn màu xanh có dấu vết đại ca đạp lên".
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đều biết khinh công của Lý Phong rất cao.
Thậm chí anh có thể đứng trên một sợi tóc.
Cố Ngôn Hi nói: "Nếu anh ấy đã đi qua đây thì chúng ta cứ đi theo đường anh ấy đi".
Bọn họ đuổi theo dấu chân của Lý Phong suốt dọc đường.
Mà vùng hoa này đối với con gái mà nói đúng là rất mê người.
Thế nên cả ba người bất giác đi vào trong.
"Uầy, hoa ở đây đẹp thật đấy".
"Đây là hoa gì thế, sao chưa từng nhìn thấy nhỉ?"
"Đây là hoa mẫu đơn à? Sao nở to như quả dưa hấu thế?"
"Tình à, cậu mau nhìn này".
Lúc này, Cố Ngôn Hi giơ tay chỉ vào một đóa hoa ở gần đó.
Hứa Mộc Tình và Trần Quả quay đầu lại nhìn, cả hai người bất giác trợn to mắt.
Một đóa hoa hồng khổng lồ!
Kích thước của nó phải ngang với một cái giường một mét năm.
Sau khi đi vào biển hoa, các cô chỉ cảm thấy một mùi hương nồng nặc lan tỏa trong không trung.
Nhưng chưa gặp phải thứ gì đáng sợ như con thỏ trước đó.
Thế nên mọi người cũng thả lỏng cảnh giác.
Lúc này lòng hiếu kì của Cố Ngôn Hi nổi lên, cô ấy nói với Hứa Mộc Tình: "Hay là chúng ta vào bên trong bông hoa này xem thử đi?"
Nếu là bình thường thì Hứa Mộc Tình chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy.
Nhưng lúc này không hiểu sao tâm trạng của cô cực kì hồ hởi.
Thế là bị Cố Ngôn Hi kéo vào bên trong đóa hoa hồng.
Lúc cả hai người vừa bước vào bên trong.
Một mùi hương nồng nặc xông thẳng vào mũi.
Hai người lập tức bị bao trùm bởi một loại cảm xúc trước nay chưa từng có.
Ánh mắt các cô nhanh chóng trở nên đờ đẫn.
Mà ngay khi các cô không chú ý, cánh hoa hồng đã từ từ khép lại.
Sau đó ánh mắt Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi mê đắm nhìn nhau.
Hai người nhìn nhau đắm đuối rồi ôm chặt lấy đối phương.
Trần Quả không vào bên trong bông hoa.
Tuy là cô ấy buông lỏng cảnh giác.
Nhưng nơi đây vẫn có điểm kỳ lạ.
Trần Quả một mình đứng đợi ở bên ngoài, thấy hai người kia vẫn chưa đi ra.
Cô ấy khẽ cau mày, gọi to một tiếng.
Nhưng cả hai người kia không trả lời.
Lúc này Trần Quả mới biết là có biến.
Cô ấy thấy bông hoa này đã đóng chặt cánh lại.
Giờ trạng thái bông hoa này chả khác gì cách săn mồi của loài hoa ăn thịt người cả.
Trần Quả giật mình, vội vàng nắm lấy con dao làm từ càng cua dừa, chém đứt bông hoa này.
Sau khi bông hoa to đùng rơi xuống đất, cánh hoa vẫn đóng chặt như cũ.
Trần Quả vội dùng dao bổ nó ra.
Lập tức kéo hai người Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình ra ngoài.
Giờ phút này cả hai người đều ướt sũng.
Hoa hồng không chỉ tỏa ra mùi hương khiến tinh thần của con người rối loạn.
Mà nó còn tiết ra một loại chất lỏng.
Chất lỏng này không phải nước.
Mà nó giống như dịch dạ dày của con người.
Nếu để lâu nó có thể ăn mòn con người.
Trần Quả nhanh chóng khiêng Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi lao ra khỏi biển hoa.
Cô ấy nghe thấy tiếng nước chảy ở gần đó.
Đằng trước có một con suối.
Trần Quả nhanh lập tức ném hai người Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi vào trong suối.
Nước suối khiến Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi tỉnh táo lại.
Hai người từ trong suối đứng lên, liếc mắt nhìn nhau, hai gò má ửng hồng.
Đoạn đường tiếp theo khá an toàn.
Nhưng dù Trần Quả gặng hỏi vừa nãy bên trong bông hoa đã xảy ra chuyện gì.
Cố Ngôn Hi và Hứa Mộc Tình không ai chịu nói.
Mà Hứa Mộc Tình còn kéo Trần Quả sang một bên, giọng điệu nghiêm túc nói với cô ấy.
Chuyện trong hoa hồng ban nãy không được nói với anh ấy.
Tuy Hứa Mộc Tình không nói rõ à ai nhưng Trần Quả biết người mà cô để ý nhất là Lý Phong.
Nhưng Trần Quả vẫn thấy khó hiểu.
Rốt cuộc là vừa nãy đã xảy ra chuyện gì chứ?
Sao cô ấy thấy ánh mắt hai người kia nhìn nhau lạ thế nhỉ?
Sau khi đi thêm được một đoạn, Cố Ngôn Hi không chịu nổi nữa.
Cô ấy hai tay chống nạnh, đứng thở hổn hển.
"Ôi, mệt chết đi được, cái đảo này rộng đến mức nào thế?"
"Lý Phong rốt cuộc làm gì vậy? Anh ấy ở đâu chứ?"
"Nếu giờ mà có một chiếc xe du lịch lái đến thì tốt rồi".
"Chúng ta ngồi xe đi dạo quanh đảo một vòng, thích phải biết".
Hứa Mộc Tình bước đến vỗ lưng Cố Ngôn Hi cười nói.
"Đi thêm một đoạn nữa, nếu không chịu nổi nữa thì chúng ta quay về".
Cố Ngôn Hi vẫy tay nói: "Không được, tớ không bước nổi nữa, để tớ nghỉ ngơi một lát đã".
Nói xong, cô ấy bước đến chống tay lên một thân cây.
Cô ấy vừa chống lên thì một cái lưới rất lớn trên đỉnh đầu ba người chụp xuống.
Cái lưới này tóm gọn cả ba người Hứa Mộc Tình.
Ngay khi các cô đang cố gắng giãy dụa thì một đám đàn ông vũ trang đầy đủ vọt ra.
Bọn chúng chĩa họng súng đen ngòm vào ba người Hứa Mộc Tình: "Không được nhúc nhích!"
Trần Quả đang định vùng vẫy thì Hứa Mộc Tình liếc mắt ra hiệu với cô ấy.
Ngay lúc nguy cấp này cô không hét to như những cô gái bình thường khác.
Mà ngược lại, cô rất bình tĩnh.
Cô hiểu rõ giờ không có cách trốn thoát.
Dù sao bọn chúng cũng có súng.
Cô cũng phát hiện đám người này đều là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.