Lý Liễu Nhi từ nhỏ đã bướng bỉnh, lúc đêm tối cô ấy đã nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn.
Đốc quân dẫn theo mấy trăm người bao vây chặn đường, ép cô ấy phải chạy vào núi.
Trong lúc bỏ chạy cô ấy đã trốn vào trong một cái hang.
Đám quân truy đuổi cũng vào trong đó.
Không biết cuối cùng bên trong đó có thứ gì.
Tất cả những người xông vào đều chết hết.
Những người đứng ngoài giơ đuốc chiếu vào trong cũng chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trong vọng ra mà thôi.
Ban đầu mọi người còn tưởng bên trong có mấy loại thú như hổ hay gấu.
Thế là đốc quân tự mình dẫn người vào trong.
Những người này vác súng trên vai, đạn đã lên nòng, cho dù bên trong có hổ dữ, gấu dữ cùng không đấu lại được súng ống.
...
Sáng hôm sau, người trong thôn bất chấp khó khăn vào trong hang tìm kiếm.
Cuối cùng thấy trong đó máu chảy lênh láng.
Nhưng lại không có một cái xác nào.
Sùng và quần áo vẫn còn ở đó nhưng người thì không thấy đâu.
Dường như thân thể của bọn họ đã bị thứ gì đó hút khô, tan thành tro bụi vậy.
Nhưng mọi người lại tìm được xác của Lý Liễu Nhi ở bên cạnh hồ nước sâu trong hang.
Hồ nước đó sâu không thấy đáy, nhúng tay vào trong nước sẽ thấy nước lạnh như băng.
Không tìm thấy đốc quân, Lý Liễu Nhi thì chết rồi.
Chức quan của ông bố cũng đi tong.
Không chấp nhận được chuyện này, ông ta đã phát điên rồi đâm đầu vào cây cột trong từ đường tự sát.
Trong thôn có quy tắc, nếu trong tộc có cô gái chưa chồng mà chết thì không thể chôn trong phần mộ của gia tộc.
Những cô gái chết trẻ đó sẽ được bố mẹ mời thầy phong thủy về tìm cho một vùng đất có phong thủy tốt để chôn cất tử tế.
Nhưng trong nhà Lý Liễu Nhi chả còn ai cả.
Lúc đó thời thế hỗn loạn, lòng người lo sợ.
Càng lạ là lúc mà Lý Liễu Nhi chết thời tiết rất nóng.
Nếu là những cái xác bình thường khác thì phải thối rữa rồi mới đúng.
Nhưng xác của Lý Liễu Nhi không chỉ nguyên vẹn, mà lúc động vào còn thấy lạnh như băng nữa.
Thậm chí nó còn lạnh hơn cả băng.
Nếu đặt xác của cô ấy trong một căn nhà, bên cạnh để một nước.
Không đến nửa tiếng cái chậu nước đó sẽ đóng băng.
Lúc đó mọi người rất sợ hãi, coi cô ấy là điềm xấu.
Trưởng thôn vì muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Đã thả cô ấy vào trong hồ nước mà lúc trước vớt được cô ấy lên.
Để cái xác không nổi lên, họ thậm chí buộc đá vào người cô ấy, để cô ấy mãi mãi chìm vào trong nước.
Cuối cùng bọn họ đã lấp cửa động lại, sau đó cấm người dân đến gần.
Mọi chuyện qua đi, mọi người cũng đã quên cô ấy rồi.
Nhưng không ai ngờ.
Ba tháng trước có mấy thanh niên từ thành phố đến ngọn núi sau thôn thám hiểm.
Vô tình phát hiện ra cái động bị bịt kín đó.
Có lẽ do núi lở nên cái hang đó lại lộ ra trước mặt mọi người.
Ba thanh niên không biết nguồn gốc của cái hang này.
Vì tò mò nên bọn họ đã đi vào trong, cuối cùng phát hiện ra Lý Liễu Nhi.
Lý Liễu Nhi vẫn giống hệt lúc trước.
Hơn một trăm năm mà cơ thể cô ấy không bị thối rữa, vẫn nguyên vẹn như lúc đầu.
Ba thanh niên này không biết chừng mực đã vớt cô ấy từ dưới nước lên.
Sau khi cô ấy được vớt lên thì bỗng trợn to hai mắt.
Ba người đó sợ hãi xoay người bỏ chạy.
Lý Liễu Nhi đuổi theo bọn họ, từ trên núi chạy vào thôn.
Ngày đó cả thôn nhốn nháo.
Sau đó, mọi người dùng lưới đánh cá từng tầng từng tầng quấn lấy Lý Liễu Nhi nên mới bắt được cô ấy.
Nhưng sau khi bắt được cô ấy, mọi người mới phát hiện cô ấy đã thành một quái vật người không ra người, ma chẳng ra ma.
Tuy nhìn cô ấy chẳng khác gì người bình thường.
Nhưng cô ấy mình đồng da sắt, dao súng cũng không thể khiến cô ấy bị thương.
Sau đó trưởng thôn bỏ ra một khoản tiền lớn mời một cao nhân đến.
Trưởng thôn này chính là ông già đang nói chuyện với đám người Lý Phong.
Ông ta là người duy nhất nhớ được Lý Liễu Nhi.
Lúc ông ta còn nhỏ thỉnh thoảng lại nghe thấy người nhà nhắc đến cô ấy.
Không ngờ lúc còn sống ông ta lại có cơ hội nhìn thấy người họ hàng mà mọi người hay nói đến này.
Sau khi cao nhân đến đã để phụ nữ trong thôn mặc cho cô ấy một cái quần bò màu lam và áo sơ mi màu trắng.
Mà nội y bên trong cũng là màu trắng.
Tượng trưng cho sự trong sạch.
Sau đó cao nhân liền mời tiểu hòa thượng đến.
Cao nhân nói tối nay Lý Liễu Nhi sẽ từ trong quan tài đi ra để hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt.
Đến lúc đó, cô ấy sẽ trở thành một vật thể đặc biệt mà mọi người hay nói đến.
Ma!
“Nhảm nhí!”
Lý Phong mở miệng nói.
Anh quay đầu nói với tiểu hòa thượng.
"Tiểu hòa thượng, cậu nói cho trưởng thôn biết cậu đến đây kiểu gì đi".
Tiểu hòa thượng xoa cái đầu trọc lóc của mình.
"Tôi đến đây du lịch".
"Ơ, không đúng, lúc tôi từ thành phố đến thị trấn thì ngồi xe buýt".
"Trên xe gặp một bác gái trung niên".
"Bà bác đấy nói trong thôn có mấy chuyện rất kì lạ, muốn nhờ tôi đến giúp".
"Thế nên tôi mới đến đây".
Tiểu hòa thượng chỉ tay vào dây đỏ và đồng xu trên đỉnh nói: "Đây là La Thiên Phục Ma Trận".
"Vừa nhìn thấy trận pháp này tôi còn tưởng trong quan tài là một thứ rất hung ác".
"Nhưng không ngờ nó lại là cương thi".
"Cô ấy không phải cương thi".
Lý Phong vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Sau đó Lý Phong lại nói một câu làm tất cả mọi người ở đây đều sốc.
"Điều kiện tiên quyết của cương thi là thi thể, nhưng cô ấy còn sống".
"Hả!"
Lý Phong nói với mọi người xung quanh: "Tuy là tôi chưa đến cái hang kia".
"Nhưng chắc chắn cái hang kia cũng giống như 'ngăn đông' của chúng ta vậy".
"Cho dù khoa học kỹ thuật hàng không vũ trụ phát triển thế nào cũng không thể ngăn cản việc hai hành tinh rút ngắn khoảng cách".
"Nói cách khác, chúng ta đi từ trái đất đến hành tinh gần nhất là sao hỏa thì cũng cần một trăm tám mươi ngày".
"Nhưng nếu chúng ta đi đến hành tinh xa hơn thì phải chế tạo ra một cái ngăn đông, sau khi con người vào trong ngăn đông thì sẽ ngủ say".
"Giấc ngủ này có thể kéo dài mười mấy năm, mấy chục năm thậm chí là mấy trăm năm".
Hứa Mộc Tình gần đây cũng rất có hứng thú với phương diện khoa học kỹ thuật.
Nhất là khi nước Mễ phóng tên lửa đưa những người giàu có đi du lịch vài ngày ở ngoài vũ trụ.
Rất nhiều người giàu trong nước cũng có suy nghĩ này.
Thế nên Hứa Mộc Tình đã đọc rất nhiều sách liên quan đến vấn đề này, kỹ thuật mà Lý Phong nói cô cũng từng thấy trong sách rồi.