"Vâng!"
Đám người Lý Nhị Ngưu như những con sói hoang, đến và đi nhanh như một cơn gió.
Khi rời đi, họ cũng mang theo toàn bộ số "rác" mà Tống Tông đã bỏ lại.
Tập đoàn Tô Thị ban đầu còn chiếm ưu thế về quân số, lập tức run lên cầm cập, không ai dám to mồm.
Nhiều người trong số họ quen Tống Tông cũng biết rằng Tống Tông là thủ hạ dưới chướng Tô Phương Hoa, đánh nhau rất giỏi.
Kết quả là, chưa bao giờ nghĩ rằng Tống Tông sẽ bị một thanh niên vô danh tiểu tốt đánh bại trong vòng một nốt nhạc!
Lúc này Hứa Hiếu Dương và người giàu nhất huyện đi tới.
Hứa Hiếu Dương lớn tiếng nói với hai đám người: "Mọi người, tôi là chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu, tôi tên là Hứa Hiếu Dương”.
"Vừa rồi, tôi và ông chủ Hổ đã đạt được thỏa thuận”.
"Trường này do chúng tôi bỏ vốn ra mua lại”.
"Trường sẽ không có bất kì sự thay đổi nào, thầy trò vẫn lên lớp bình thường!"
Lý Hùng lúc này mới nhìn về phía Liễu Đông Thanh, nói thêm một câu: "Ngoài ra, lương giáo viên sẽ cao hơn trước ba lần!"
...
"Cái gì!? Lý Hùng dẫn người đi đánh Tống Tông?"
Trong phòng làm việc, Miêu Lạc kinh hãi nhảy dựng lên.
"Đồ điên! Hắn đúng là đồ điên!"
Miêu Lạc càng nghĩ càng cảm thấy hứng thú: "Loại người này làm chuyện gì cũng sẽ không màng đến hậu quả”.
"Nếu có thể thu nạp hắn thì... hehehehe!"
Miêu Lạc đột nhiên bật cười.
Anh ta lập tức nói với thư ký trước mặt: "Cậu lập tức cử người liên hệ với người của tập đoàn Lăng Tiêu, nói rằng chúng ta muốn đầu tư vào Đông Hải!"
Thư ký nhận lệnh, cách văn phòng Miêu Lạc không xa.
Gặp người em trai cùng cha khác mẹ của Miêu Lạc, Miêu Tử Hào.
Miêu Tử Hào này là con của mẹ kế Miêu Lạc, được chiều từ nhỏ, không coi ai ra gì.
Giống như hầu hết những công tử nhà giàu khác, hắn thích lái xe thể thao, chơi đùa với phụ nữ.
"Này, đi đâu mà vội vàng thế?"
"Cậu cả muốn đầu tư vào Đông Hải...”
Miêu Tử Hào sờ sờ cằm, vẻ mặt tà dâm: "Đông Hải à, chỗ này hay đấy. Nghe nói ở đó có rất nhiều gái đẹp”.
"Tôi sẽ đi đàm phán lần này!"
Với sự nỗ lực của bố con Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình, tập đoàn Lăng Tiêu đã dần đi vào quỹ đạo.
Công việc kinh doanh của tập đoàn cũng mở rộng ra nhanh chóng.
Hôm nay, Hứa Mộc Tình sẽ đàm phán hợp tác kinh doanh với một tập đoàn lớn đến từ tỉnh.
Trong sảnh hội nghị cấp cao của tập đoàn Lăng Tiêu.
Miêu Tử Hào đang ngồi đó một cách chán nản.
Hắn trêu chọc nữ nhân viên đi cùng bên cạnh, nói: “Tôi nghe nhiều người nói tổng giám đốc của các cô có vẻ là một đại mỹ nhân!
Cô nhân viên cười ngượng nghịu.
Cô ấy chưa kịp trả lời thì cửa phòng họp mở ra.
Hứa Mộc Tình bước vào cùng nhóm của mình.
Ngay khi Hứa Mộc Tình xuất hiện, Miêu Tử Hào đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt sáng rực.
Nhìn thấy bộ dạng của Miêu Tử Hào, Hứa Mộc Tình không khỏi sửng sốt: "Xin lỗi, có chuyện gì sao ạ? "
Miêu Tử Hào giả vờ nở nụ cười tao nhã: "Không, không, tôi chỉ kinh ngạc trước vẻ đẹp tuyệt sắc của tổng giám đốc Hứa thôi”.
Hứa Mộc Tình cười nhàn nhạt.
Hai nhóm nhanh chóng ngồi lại và thảo luận về hợp tác kinh doanh.
Do lần này nhà họ Miêu chủ động đề nghị hợp tác kinh doanh nên hai bên chuyện bàn bạc diễn ra rất suôn sẻ.
Sau cuộc họp, Miêu Tử Hào nói với Hứa Mộc Tình: "Tổng giám đốc Hứa, tôi có thể mời cô ăn tối tối nay không?"
"Tất nhiên rồi, đó là vinh dự của tôi”.
"Vậy tối nay tôi đợi cô ở nhà hàng tốt nhất Đông Hải nhé”.
Sau khi nói xong, Miêu Tử Hào còn cố ý nháy mắt với Hứa Mộc Tình.
Sau khi trở về khách sạn, Miêu Tử Hào lập tức gọi điện cho thư ký.
"Thu thập thông tin về Hứa Mộc Tình thế nào rồi?"
Thư ký nhanh chóng đưa hai trang giấy ra.
Sau khi Miêu Tử Hào nhận lấy, lật giở vài trang, lập tức cau mày.
"Cô ấy đã kết hôn rồi sao? Tên đó còn ở rể nữa chứ?"
Thư ký bên cạnh nói: "Theo như tôi được biết, thì tên con rể này bị bệnh thần kinh”.
"Lại còn thất nghiệp”.
"Hắn hiện đang ở trong tập đoàn Lăng Tiêu, nhận đại một chức vớ vẩn, chả làm gì cả”.