Tuy nhiên, Tiểu Hồng không đến gần Hứa Hạo Nhiên, chỉ nhìn Hứa Hạo Nhiên một cái, sau đó quay người bước vào bếp với một nụ cười bí ẩn.
Hứa Hạo Nhiên bị đôi mắt của Tiểu Hồng làm nhột khắp người.
Vì không có đủ phòng trong căn nhà này, Lý Phong để Hứa Mộc Tình, Tina và Lý Liễu Nhi ngủ trong phòng.
Anh và Hứa Hạo Nhiên thì kê đại hai chiếc ghế đẩu trong phòng khách rồi nằm lên đó ngủ.
Nửa đêm, có tiếng bước chân khẽ khàng truyền đến bên tai Lý Phong.
Lý Phong chậm rãi mở mắt ra, không nói gì.
Nếu ai đó cẩn thận quan sát đôi mắt của Lý Phong lúc này, sẽ rất kinh ngạc phát hiện mắt Lý Phong trong bóng tối, lại mang một tia sáng kỳ dị.
Loại ánh sáng này chỉ cần nhìn Lý Phong một cái, cả người liền đắm chìm trong đó, giống như linh hồn sẽ bị Lý Phong hút đi vậy.
Trong bóng đêm, ánh mắt của Lý Phong chậm rãi hướng về phía cửa, có thể nhìn thấy hai người từ cửa phòng đi ra, đi ra ngoài.
Lý Phong lúc này mới chậm rãi đứng lên, từ trong túi áo lấy ra một tờ bùa chú màu vàng, nhẹ nhàng đặt xuống ghế nơi anh đang nằm.
Tay phải của Lý Phong khẽ rung lên, trên mảnh giấy bùa đó đột nhiên xuất hiện một tia sáng vàng.
Nhưng trong nháy mắt, một người giống hệt Lý Phong đã nằm trên ghế.
Lý Phong không phát ra tiếng động, nhẹ nhàng bay ra ngoài như một bóng ma.
Khi Lý Phong bước ra khỏi nhà gỗ, liền nhìn thấy hai bóng người đang đi về phía một khu rừng nhỏ cách phía trước bên phải không xa.
Khi Lý Phong vào trong lùm cây, anh nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.
Bên cạnh suối có một tảng đá tương đối bằng phẳng.
Lúc này, một đôi nam nữ đang ngồi trên tảng đá.
Khoảng cách khá xa nhưng dường như cả hai rất thân mật làm mấy trò ‘chim chuột’ mà các cặp đôi vẫn thường làm.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rằng mặc dù cô gái đang ôm chàng trai, nhưng miệng của cô ta lại cứ tìm kiếm một nơi để cắn vào.
Cô ta há hốc mồm, định cắn vào cổ trái của chàng trai.
Sau một lúc, lại định bắt đầu từ cổ bên phải của chàng trai, có vẻ hơi do dự.
Lúc này, Lý Phong đã đứng sẵn bên cạnh, anh nhẹ nhàng bước ra khỏi rừng cây, nhẹ nhàng nói.
"Cô nên cắn từ phía bên trái của cậu ta ấy. Các cơ ở bên trái của cậu ta nhão hơn. Cô mà cắn thì đảm bảo sẽ là thịt ngập mồm, ăn ngon cực kỳ".
Cô gái đang định mở miệng cắn thì bỗng giật mình.
Cô ta đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm Lý Phong.
Lúc này, cô ta nhìn Lý Phong vẻ mặt đề phòng: "Sao anh lại tỉnh rồi?"
"Tôi rõ ràng đã đốt hương trong phòng khách. Theo lý mà nói, anh phải ngủ không biết trời đất là gì nữa rồi chứ!"
Lý Phong nhún vai nói: "Có lẽ hương mê của cô không đủ. Lần sau nên tăng liều lên đi".
“Nhưng anh giờ không còn cơ hội này nữa rồi”, người phụ nữ cười lạnh một tiếng.
Cô ta đột nhiên há miệng, thấy răng cô ta mọc ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chẳng mấy chốc nó đã trở nên sắc như dao và trông cực kì đáng sợ!
"Anh kia! Anh vốn dĩ đã bị mẹ tôi ăn thịt khi đang ngủ rồi".
"Trong trường hợp đó, anh sẽ không cảm thấy đau đớn chút nào".
"Nhưng bây giờ, nếu anh vẫn còn sống, thì để tôi cắn chết anh vậy!"
Lý Phong vươn tay nói: "Thịt của tôi ở đây, tới ăn đi".
"Cứng cựa nhỉ, chết đi!"
Sau đó, Tiểu Hồng lập tức nhảy lên cao, móng ở hai tay cũng dài ra nhanh chóng, trở thành thứ sắc bén hơn cả móng vuốt của dã thú.
Cô ta hung hăng vồ lấy Lý Phong, năm đường vòng cung sắc bén xẹt qua không trung.
Nhưng Tiểu Hồng đã vồ hụt.
Móng vuốt của cô ta đập vào tảng đá trên mặt đất, năm móng tay của cô giống như cắt đậu phụ, cô ta nhanh chóng cắt tảng đá mà Lý Phong đã giẫm lên dưới chân thành năm mảnh.
Tiểu Hồng đột nhiên quay đầu lại và thấy rằng Lý Phong đã đứng cạnh Hứa Hạo Nhiên không biết từ lúc nào.
Cô ta nhìn chằm chằm Lý Phong nói: "Không ngờ anh lại có võ công đấy".
"Nhưng không sao, tôi thích ăn thịt những người đàn ông luyện võ nhất đấy".
"Các ngươi từ nhỏ đã luyện võ, cơ bắp rất căng cứng, ăn rất dai!"
Lý Phong đưa tay ra và vỗ nhẹ Hứa Hạo Nhiên khi Tiểu Hồng đang nói.
Cứ như vậy, Hứa Hạo Nhiên vốn dĩ đang trong cơn mê, nhanh chóng tỉnh lại.
Cậu ta nhanh chóng đứng dậy, sững sờ nhìn Tiểu Hồng đang như bóng ma trước mặt: "Cô, cô, cô, cô là cái gì? Chúng tôi không có ân oán gì với cô, tại sao cô lại muốn ăn thịt chúng tôi?"
"Không phải các người vừa nói về việc oan có đầu nợ phải có chủ sao? Chúng tôi không phải là người đã hại chết các người. Việc các người làm tổn thương người vô tội theo cách này là vô đạo đức".
Hứa Hạo Nhiên huyên thiên nói một hồi, từ những gì cậu ta nói, có thể biết được Hứa Hạo Nhiên coi Tiểu Hồng như một con ma.
Nhưng mà, Tiểu Hồng nhẹ nhàng chém một cái cây bên cạnh, lập tức thân cây dày như bắp đùi trực tiếp bị chặt đứt!
"Câm mồm! Con mắt nào của cậu thấy bà đây là ma hả!?"
Hứa Hạo Nhiên cũng sửng sốt, không ngờ cô gái này lại hung hãn như vậy.
Sau đó cậu ta nhìn Tiểu Hồng một lượt và hỏi: "Cô không phải là ma sao? Cô không phải là ma, tại sao lại muốn ăn thịt người?"
Trước khi Tiểu Hồng mở miệng, Lý Phong đã nhẹ nói.
"Cô ta và chúng ta không cùng loài".
"Ở Trung Quốc cổ đại chúng ta, chúng ta có một cái tên rất chính xác cho giống loài ăn thịt người này, gọi chung là 'La Sát Dạ Xoa'".
"La Sát?"
"Dạ Xoa?"
Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Phong một cách khó hiểu hỏi: "Anh rể, hai cái thứ này chắc là trong thần thoại thôi chứ. Sao lại có những chuyện như vậy ở ngoài đời được?"
Lý Phong nói: "Trên đời này có rất nhiều chuyện mà em không biết".
"Lúc nào em cũng phải có ý thức. Những thứ tồn tại trong sách được mọi người mô tả bằng nhiều dạng miêu tả khác nhau, điều đó có nghĩa là chúng thực sự có tồn tại".
"Chỉ là lúc đó công nghệ còn hạn chế, không có cách nào để mô tả hình dáng nguyên trạng của chúng".
"Ngoài ra, mặc dù loài có số lượng nhiều nhất trên trái đất là con người, nhưng điều đó không có nghĩa là sinh vật chỉ có con người chúng ta".
"Ngoài chúng ta ra, trong cuộc sống còn có rất nhiều loài khác, nhưng chỉ là chúng đang ẩn trong chúng ta mà thôi".
“Mấy mẹ con nhà này sống trong núi sâu, rừng già giăng bẫy chờ con mồi đến”.
"Chị gái em ngay từ đầu đã phát hiện ra chuyện này".
"Lúc chúng ta tới, mẹ cô ta không phải đang treo quần áo sao?"