Con kỳ nhông trắng cuối cùng lơ lửng trước mặt Hứa Hạo Nhiên và Lý Liễu Nhi. Con kỳ giông trắng nhìn Lý Liễu Nhi với một biểu cảm đặc biệt.
Nó nói với Hứa Hạo Nhiên: "Lý Liễu Nhi giống như con tôi. Cô ấy đã ở bên tôi hơn một trăm năm rồi".
"Vốn dĩ cô ấy chỉ là một xác chết, nhưng vì sự tồn tại của vua cương thi ngàn năm nên ít nhiều cũng ảnh hưởng đến cô ấy".
"Vốn dĩ, cô ấy đã trở nên rất khát máu, nhưng vì sự tồn tại của cậu, cô ấy đã thay đổi rất nhiều".
"Bây giờ không ai có thể phân biệt được Lý Liễu Nhi là người hay là xác chết nữa?"
"Nói tóm lại, nếu muốn Lý Liễu Nhi sống sót, cậu phải nỗ lực hơn nữa để tìm ra cách!"
Hứa Hạo Nhiên quay lại nhìn Lý Liễu Nhi, Lý Liễu Nhi thực hiện những động tác và biểu cảm giống hệt Hứa Hạo Nhiên, chỉ có ánh mắt của họ là khác nhau.
Hứa Hạo Nhiên nhìn vào mắt Lý Liễu Nhi với một biểu hiện khá phức tạp.
Chỉ có Lý Liễu Nhi là luôn luôn như vậy, từ đầu đến cuối đều như bát nước nguội, không có bất kỳ tạp chất nào trong đó.
Khi Lý Phong đưa đám Hứa Hạo Nhiên từ dưới nước lên, chỉ còn lại Dương Tái Hưng trong hang.
Hứa Hạo Nhiên liếc nhìn xung quanh và hỏi Dương Tái Hưng: "Mọi người đi đâu hết rồi?"
"Bọn họ đều ở bên ngoài, phái Thanh Minh phái tới rất nhiều cao thủ. Bọn họ dự định tóm gọn vua cương thi ngàn năm".
"Bùm!"
"Bùm!"
"Bùm!"
Còn chưa ra khỏi hang, đã nghe thấy tiếng giao chiến ác liệt từ bên ngoài truyền vào.
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên trở nên căng thẳng: "Anh rể, công chúa sẽ không sao chứ?"
Lý Phong cười không nói lời nào, anh dẫn mọi người đến cửa động.
Vào lúc này, nhìn thấy Tina đang đứng trước vua cương thi.
Trạng thái của Tina rất tốt, từ đầu đến cuối đều nở nụ cười nhàn nhạt, dường như có thể thừa sức đối phó với vua cương thi đáng sợ trước mặt.
Mà xung quanh Tina và vua cương thi, có một nhóm người mặc đồ đen.
Hồ Vệ Đông cũng nằm trong số đó, nhìn thấy đám Lý Phong từ dưới hồ nước đi ra mà không hề hấn gì, Hồ Vệ Đông có vẻ hơi sốc.
Ông ta trầm giọng nói: "Dưới nước còn có một thứ kinh khủng hơn. Không ngờ chúng mày lại không bị nó ăn thịt".
Lý Phong liếc nhìn xung quanh, phần lớn những người kia đã tháo chạy trước đó rồi, những người còn lại đều bị thương tích đầy mình, nằm la liệt trên đất.
Rõ ràng, họ đều bị Hồ Vệ Đông đả thương.
Hứa Thiên Tứ đang ngồi trên ghế cách đó không xa, trên mặt nở nụ cười tự tin nói với Lý Phong.
"Lý Phong, mày đến muộn đấy! Chúng tao sắp hạ được vua cương thi này rồi".
"Còn đối với con bé xinh đẹp này, haha, tao tình cờ thiếu một món đồ chơi như thế bên cạnh đấy".
"Công chúa của Ba Tư, nếu tao kiểm soát được cô ta, tao sẽ có cả một đế chế đấy".
"Hahaha, đây đúng là cơ hội trời ban!"
Hứa Hạo Nhiên chỉ vào Hứa Thiên Tứ: "Anh đừng có tự mãn quá mức như thế, chỉ dựa vào mấy món võ mèo cào của anh, e rằng đến da lông của công chúa anh còn chả đụng nổi ấy".
Hứa Thiên Tứ chậm rãi đứng dậy, anh ta duỗi tay phải ra, lúc này trong tay Hứa Thiên Tứ đang cầm một quả táo giống màu máu.
Hứa Thiên Tứ nói: "Thứ này trong tay tao có thể kiểm soát tất cả phụ nữ".
"Sau khi họ bị tao điều khiển, họ không chỉ không có ký ức về quá khứ, mà cách họ làm mọi việc sẽ giống như bình thường".
"Điều khác biệt duy nhất là tao sẽ trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời họ. Sự sống chết của họ đều nằm trong tay tao".
"Nói thì hay lắm, không ăn quả táo trên tay anh là được chứ gì?"
Khóe miệng Hứa Thiên Tứ hơi nhếch lên: "Mày cho rằng tao chỉ có mỗi cách này thôi à?"
Ngay khi Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời, anh ta đột nhiên ném quả táo trong tay lên cao, quả táo đó đột nhiên biến mất trong không khí!
Nhưng khi nhìn kỹ, không phải quả táo đã biến mất mà nó đã trở thành nhiều con bọ nhỏ khó mà nhìn thấy được bằng mắt thường!
Những con bọ nhỏ này thậm chí còn nhỏ hơn cả kiến, chúng đều có cánh và đang nhao nhao bay về phía Tina.
Không đợi Tina phản ứng, Lý Phong đột nhiên giơ tay lên, búng tay trên không trung.
"Bép!"
Đột nhiên, không khí xung quanh Tina bùng cháy dữ dội!
Những con bọ do Hứa Thiên Tứ điều khiển đều biến thành tro trong chốc lát.
Hứa Thiên Tứ sững sờ nhìn Lý Phong!
Anh ta không thể tưởng tượng được Lý Phong đã dùng phương pháp gì để thiêu rụi tất cả các con côn trùng của mình thành tro.
Hứa Thiên Tứ chỉ vào Lý Phong và chửi rủa: "Lý Phong, đồ chó! Mày đã nhiều lần phá hỏng việc tốt của tao, tao sẽ không tha cho mày đâu!"
Cùng lúc đó, Hứa Thiên Tứ nói với Hồ Vệ Đông: "Ông còn đứng đó làm gì vậy? Tranh thủ kiểm soát vua cương thi rồi đem hắn đến giết Lý Phong cho tôi!"
Hồ Vệ Đông và tất cả người của ông ta đồng loạt rung chiếc chuông trên tay.
Trong âm thanh kỳ dị này, vua cương thi, người vẫn đang đứng bất động, đột nhiên gầm lên một tiếng.
Ngay sau đó, những phù văn màu vàng xuất hiện trên bề mặt da của anh ta.
Anh ta trông rất đau đớn, từ từ ngồi xổm xuống, ôm đầu.
Lý Phong nhìn thấy, không khỏi cười nói: "Vừa đúng thiếu một tờ bùa".
Ngay sau đó, Lý Phong vươn tay đút vào túi.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên, người đứng cạnh Lý Phong, trông có vẻ căng thẳng một cách kỳ lạ.
Không chỉ Hứa Hạo Nhiên mà nhiều người xung quanh từng chứng kiến sự lợi hại của Lý Phong cũng rất lo lắng.
Tất cả mọi người đều rất muốn biết lần này Lý Phong sẽ móc ra thứ gì.
Lý Phong chậm rãi lấy trong túi ra một chiếc điện thoại di động.
Điện thoại di động?
Hóa ra đó là một chiếc điện thoại di động Nokia cũ.
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Không ai hiểu Lý Phong sẽ làm gì vào lúc này với chiếc điện thoại di động cũ kỹ đến mức cả người già cũng không thèm vào?
Thấy Lý Phong gọi một cuộc gọi bằng điện thoại di động Nokia cũ.
Anh nói với đầu bên kia điện thoại về một tọa độ với kinh độ và vĩ độ.
Nói xong, Lý Phong cúp điện thoại.
Đồng thời, anh nói với Tina: "Được rồi, chơi thế đủ rồi, lần sau anh sẽ tìm trò khác vui hơn cho em chơi".
Tina gợi cảm và duyên dáng nhảy cao lên, rồi đáp xuống nhẹ nhàng bên cạnh Lý Phong.
"Cơ thể của anh chàng này giống như thép, khác hẳn với hoàng tử ma cà rồng của chúng em".
"Hơi giống với xác ướp Ai Cập, nhưng anh ta mạnh hơn một chút".
"Mà này, anh thiêu hủy anh ta đi như thế có tiếc không?"
Lý Phong nhẹ giọng nói: "Sự tồn tại của hắn uy hiếp đến những người bên cạnh. Đã là mối nguy thì phải tiêu diệt".
Lý Phong vừa dứt lời. Đúng lúc này, vua cương thi đột nhiên ngẩng đầu.
Mắt anh ta nhìn chằm chằm vào phía trên đỉnh đầu mình.
Đúng lúc này, vua cương thi ngàn năm phóng ra một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ khắp cơ thể.
Anh ta muốn tháo chạy bởi vì anh ta nhận thức được nguy hiểm, một cảm giác khủng hoảng chưa từng có bao trùm khắp cơ thể anh ta.