Hứa Thiên Tứ lấy kính trong tay người đàn ông mặc đồ đen rồi đeo lên.
Kết quả anh ta phát hiện mình chẳng nhìn thấy gì, cặp kính này cũng không khác gì so với cặp kính thông thường.
Hứa Thiên Tứ khẽ cau mày, hỏi người đàn ông mặc đồ đen: “Chuyện gì thế này, tại sao tôi không thấy thứ được đề cập đến trong quảng cáo?”
Trước khi người mặc đồ đen kịp trả lời, đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt Hứa Thiên Tứ.
Người này giống như một tiên nữ thời cổ đại, cô ấy không chỉ xinh đẹp mà mỗi một bộ phận trên người đều có thể nói rằng rất hoàn hảo.
Cô ấy mặc bộ đồ cổ trang, phiêu dạt bay bổng, lúc này trên mặt mang theo một nụ cười vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng nói với Hứa Thiên Tứ: “Người chơi thân mến!”
“Kính và đồng hồ công ty chúng tôi bán ra là loại dùng một lần”.
“Khi người chơi đeo kính và đồng hồ lên, sẽ được kết nối với DNA của người chơi ấy”.
“Nếu như anh lấy đồ của người khác, xin vui lòng trả lại, bởi vì ở trong tay người khác hai đồ vật này cũng không có tác dụng gì, cám ơn anh đã hợp tác”.
Nói xong, cô gái đẹp tựa tiên nữ này liền biến mất.
Hứa Thiên Tứ đập mạnh kính xuống đất, lạnh lùng hừ một tiếng: “Không ngờ tập đoàn Lăng Tiêu này cũng ra gì đấy, lại có thể phát triển một hệ thống trò chơi lợi hại như vậy, kết nối được với DNA của con người”.
“Chậc chậc chậc, nếu đã như vậy thì lấy trộm cũng chẳng có ích gì”.
Người đàn ông mặc áo đen nói với Hứa Thiên Tứ: “Chủ nhân, vậy tôi sẽ đến tập đoàn Lăng Tiêu để cướp cho anh một bộ mới”.
Hứa Thiên Tứ vẫy tay, cười nói: “Không cần đâu, dù sao thời gian thử nghiệm cũng chỉ có bốn năm ngày”.
“Sau bốn năm ngày, trò chơi của bọn họ sẽ chính thức ra mắt, đến lúc đó, những thứ như vậy sẽ có mặt ở khắp nơi”.
Hứa Thiên Tứ lại hỏi: “À đúng rồi, Amoxi đã ra tay chưa?”
Người đàn ông mặc đồ đen lắc đầu nói: “Amoxi có vẻ rất quan tâm đến trò chơi này. Hình như anh ta đang cùng Lý Phong đắm chìm trong đó”.
Hứa Thiên Tứ sững sờ một lúc, anh ta đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, nghe nói Amoxi này từ nhỏ đã rất thích chơi game”.
“Nhưng những trò chơi bình thường anh ta đều đã chơi chán rồi, vì vậy nên mới cố tình làm ra những thứ ghê tởm đẫm máu đó”.
“Như vậy cũng hay, để đám người Lý Phong đó tự nhốt mình rồi chết trong trò chơi do chính bọn họ tạo ra cũng là một chuyện tốt”.
“Đúng vậy, hay lắm. Bây giờ cậu chủ chỉ cần ngồi làm khán giả quan sát đám người Lý Phong đó chết như thế nào thôi!”
Bản chạy thử của trò chơi thế giới mới nhanh chóng nhận được phản hồi rất tích cực, vô số người đại diện tới để bàn bạc về việc mua bản quyền trò chơi này.
Tuy nhiên, tập đoàn Lăng Tiêu lại tung ra một quả bom tấn, trò chơi này không cần nhà phân phối, chỉ cần có mạng và mang theo hai sản phẩm do tập đoàn Lăng Tiêu phát triển là có thể dễ dàng chơi được trò chơi tạo kỷ nguyên mới này.
Vì vậy, các trò chơi khác đều bị dạt hết sang một bên.
Bình thường, một trò chơi yêu cầu một nhóm vận hành và lập kế hoạch để xây dựng đúng xu hướng phổ biến hiện giờ.
Nhưng trò chơi Thế Giới Mới này hoàn toàn không cần điều đó, nó tốt hay xấu mọi người chỉ cần nhìn qua là biết.
Hơn nữa, trò chơi này tuyệt đối không hề đơn giản, nếu như muốn chơi đòi hỏi rất nhiều sự kiên trì, trước hết là phải theo kịp thể lực.
Mà Lý Phong và Hứa Mộc Tình cũng gia nhập hàng ngũ. Bây giờ gia đình Lý Phong đang ăn cơm trong nhà, trong gia đình, Lý Phong, Hứa Mộc Tình, Hứa Hạo Nhiên và Tina đều đã đeo kính lên. Trên tay mỗi người cũng đeo một chiếc đồng hồ trông vô cùng tinh tế.
Với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, Hứa Hiếu Dương biết rằng trò chơi này hiện đang rất hot, nhưng ông ấy không ngờ rằng bốn đứa con trong nhà mình cũng đang chơi trò này.
Ông ấy đã khá lớn tuổi rồi và cũng không có hứng thú với game nên cũng không biết quá nhiều về nó.
Như khi Hứa Hiếu Dương quay đầu nhìn về phía nhà bếp, ông ấy thấy Liễu Ngọc Phân, người bằng tuổi mình cũng đang đeo kính và đồng hồ giống Lý Phong, bê một đĩa thức ăn lên.
Liễu Ngọc Phân nói với Lý Phong: “Mau ăn đi, còn mười phút nữa là bắt đầu rồi”.
Hứa Hiếu Dương ngẩn người, ông ấy vội vàng hỏi: “Cái gì bắt đầu cơ, phim truyền hình à?”
“Bây giờ có bộ phim truyền hình nào mà có thể khiến cả gia đình chúng ta cùng ngồi quây quần trước tivi được à?”
Nghe thấy câu hỏi của Hứa Hiếu Dương, Hứa Hạo Nhiên vừa ăn vừa cười nói: “Bố thân yêu à, bố đợi bọn con một chút, sắp phải đi làm nhiệm vụ rồi, chỉ còn mười phút nữa thôi”.
Hứa Hiếu Dương vội vàng hỏi: “Nhiệm vụ gì thế?”
“Nói với bố bố cũng chả hiểu được”, Hứa Hạo Nhiên xua tay.
Nhìn thấy con trai như vậy, thân là một người bố, ông ấy cảm thấy có chút hụt hẫng.
Nếu như chỉ mấy đứa trẻ như này thì không sao, nhưng mà Liễu Ngọc Phân là mẹ, bà ấy cũng bao nhiêu tuổi rồi, sao lại có thể chơi mấy thể loại trò chơi giống với mấy đứa trẻ được chứ?
Tuy nhiên, Hứa Hiếu Dương không biết rằng trong trò chơi Liễu Ngọc Phân chính là người high nhất.
Ban đầu, khi đám người Lý Phong chơi bản thử nghiệm, bọn họ chỉ đơn giản là vui vẻ chơi một chút thôi.
Nhưng vì bây giờ số người chơi vẫn còn quá ít, nên không cách nào tạo thành trào lưu lớn được, nên bọn họ phải tiếp tục thử nghiệm.
Mà thời gian gần đây, Liễu Ngọc Phân đã cảm thấy khá chán, chi nhánh nhà hàng của tập đoàn Lăng Tiêu đã được giao cho quản lý mới rồi, bà ấy lại quay về nhà trở thành một bà nội trợ.
Mà bây giờ các con đều rất bận, bà ấy không biết nên nói chuyện gì với Hứa Mộc Tình.
Bà ấy chỉ thuận miệng nhờ Raven chuẩn bị một cặp kính cho bà ấy, không xem thì không biết, vừa xem thì bị dọa một phen hết hồn, Liễu Ngọc Phân rất nhanh đã thích ứng được với môi trường trong game, và bà ấy cũng đeo đồng hồ vào.
Phải biết rằng, bây giờ Liễu Ngọc Phân là người có năng lực đặc biệt nhất.
Con dao làm bếp trong tay bà ấy vung nhanh gấp đôi con dao sắc bén trong tiểu thuyết võ hiệp.
Người bình thường thường mất hàng chục giây, thậm chí một hai phút để cắt một củ cà rốt.
Nhưng khi củ cà rốt đến tay Liễu Ngọc Phân, bà ấy chỉ mất ba giây để cắt nó thành từng lát, và mỗi lát chỉ mỏng hai milimet!
Khả năng này của Liễu Ngọc Phân có thể sử dụng được ở trong trò chơi. Như vậy, Liễu Ngọc Phân chơi một cách rất thuần thục, như thể được quay về thời tuổi trẻ.
Liễu Ngọc Phân đắm chìm trong trò chơi, nhưng trò chơi này sẽ không khiến mọi người hoàn toàn nghiện nó, bởi vì nó cũng đang được chơi ở ngoài đời thực.
Nhiều lúc, nhiệm vụ mà Liễu Ngọc Phân nhận được chính là nấu ăn tại nhà.
Chính vì điều này mà đồ ăn Liễu Ngọc Phân nấu trong thời gian gần đây đặc biệt thơm ngon, có thể nói là đủ loại màu sắc, đủ loại hương thơm. Món ăn như thế nào cũng có thể làm ra được.