“Mày không sợ làm mình nhiễm đen sao?”
“Hơn nữa lúc mày rời khỏi thế giới ngầm, rửa tay chậu vàng, chính Hổ Gia đã chứng giám cho mày”.
“Bây giờ mày muốn đối phó với tao, làm thế sẽ vi phạm vi tắc của thế lực thế giới ngầm”.
“Mày có thể giết chết tao, nhưng Mày không sợ Hổ Gia đối phó với mày sao?”
Vương Cao Ba vừa nói chuyện vừa lùi về sau.
Tuy hắn cứng mồm cứng miệng nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
Lưu Đức Luân không cử động, anh ta vẫn đứng im tại chỗ nhìn Vương Cao Ba trân trân.
“Anh nói đúng, tôi đã tẩy trắng rồi thì không thể nào quay trở về thế giới ngầm tối tăm được nữa”.
“Hơn nữa tôi cũng đâu có nói sẽ tự mình ra tay”.
Vương Cao Ba giật mình, hắn chỉ tay vào người Lưu Đức Luân rồi hỏi: “Mày nói thế nghĩa là gì?”
Lưu Đức Luân lấy một điếu thuốc từ trong túi ra rồi châm lửa.
Anh ta rít sâu một hơi, nhả khói: “Những gì nên nói thì tôi đã nói hết rồi”.
“Ngoài ra, tôi muốn giới thiệu anh em của mình với những vị ngồi đây”.
Sau khi nói dứt lời, một người bước đến sau lưng Lưu Đức Luân, Lý Nhị Ngưu!
Không có ai ở đây không biết Lý Nhị Ngưu!
Nhưng mà bây giờ tất cả mọi người đều không dám xem thường anh ta.
Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được Lý Nhị Ngưu uy nghiêm đến đáng sợ, còn uy nghiêm hơn cả Lưu Đức Luân nữa.
Vào giờ phút này, Lý Nhị Ngưu giống hệt như một con dao.
Mặc dù con dao ấy vẫn chưa mài bén lắm, nhưng đã đủ để giết người!
Lưu Đức Luân búng điếu thuốc trong tay mình đi, anh ta quay người bước ra ngoài cửa.
Lúc anh ta bỏ đi, còn tiện tay đóng cửa lại.
Rồi sau đó, những tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp trong phòng.
Đùng đùng đùng!
Có người không ngừng gõ cửa từ bên trong.
“Ông chủ Lưu! Ông chủ Lưu! Mau mau thả chúng tôi đi!”
“Chúng tôi không có liên quan gì đến chuyện này hết!”
“Đều là do Vương Cao Ba một tay làm ra…”
Người ấy còn chưa nói dứt lời đã kêu lên một tiếng đầy thảm thiết.
Lưu Đức Luân đang đứng hút thuốc bên dưới đèn đường.
Anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời Đông Hải rồi thì thầm: “Trời ở Đông Hải đã thay đổi vào giây phút anh ấy đến đây rồi”.
“Chỉ có điều đám ngu ngốc các người không nhận ra mà thôi”.
“Vốn dĩ đây là thế giới kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, thời đại của các người đã qua rồi”.
Sáng ngày hôm sau, có một chiếc hộp gỗ được đặt trước cửa biệt thự nhà họ Miêu ở Giang Châu.
Lúc bảo vệ mở hộp ra, đôi mắt hắn ta không khỏi trừng to, gương mặt toát ra vẻ hoảng sợ.
Hắn ta vội vàng ôm chiếc hộp gỗ chạy vào trong biệt thự: “Ông chủ, không hay rồi! Không hay rồi!”
Bảo vệ nhanh chóng giao chiếc hộp gỗ lại cho một người đàn ông trung niên.
Đó là Miêu Hướng Đông, người đứng đầu họ họ Miêu hiện nay.
Miêu Hướng Đông đi từ trên lầu xuống, ông ta mặc bộ đồ ngủ thoải mái.
Trong miệng đang ngậm điếu xì, trông có vẻ vô cùng khí phách.
“Mới sáng sớm mà ồn ào làm cái gì?”, Miêu Hướng Đông đi đến trước mặt bảo vệ.
Vào giây phút bảo vệ mở chiếc hộp gỗ ra, ông ta lập tức sững sờ.
Đến điếu xì gà trong miệng rơi xuống từ lúc nào cũng chẳng biết.
Ông ta lảo đảo lùi về sau hai bước, duỗi tay vịn cầu thang mới có thể đứng vững được.
Miêu Hướng Đông vội vàng bước đến trước chiếc hộp gỗ, cầm chiếc hũ tro cốt màu trắng bên trong ra.
Bên trên hũ tro cốt có dán hình Miêu Tử Hào, con trai của ông ta!
“Là ai?!”
“Là ai làm đấy?!”
“Rốt cuộc là ai?!”, tiếng gầm đầy giận dữ của Miêu Hướng Đông vang vọng trong căn biệt thự.
Chẳng bao lâu sau, Miêu Lạc vội vội vàng vàng chạy vào trong căn biệt thự.
Miêu Hướng Đông chỉ tay vào hũ tro cốt của Miêu Tử Hào rồi quát Miêu Lạc.
“Con có biết vì sao em con lại chết không?”
Không thể không nói rằng Miêu Lạc rất giỏi diễn xuất.
Bây giờ anh ta đóng kịch rất giống với người vừa nhận được tin em trai mình chết.
Anh ta lảo đảo đi về phía hũ tro cốt của Miêu Tử Hào.